*Lưu ý lần nữa là ta bận đến tết Nguyên Đán, chap sẽ ra rất thất thường (riêng trong tết sẽ không có chap), ai không thích đọc kiểu ngắt quãng hay chán nãn gì đó thì tập trung lo sắm sửa hay kiếm tiền xài tết đi nhé, mắng chửi cũng không có chap đâu.
Viết truyện free và ẩn danh, không danh không lợi, sợ là sợ không thể viết khi còn người đọc chứ không sợ không ai đọc khi còn đang viết, nên các bác không cần đem chuyện không ai thèm đọc ra dọa:D Bái bai các đạo hữu =))
Lại một ngày tập luyện mệt mỏi trôi qua khi chuỗi ngày huấn luyện đã chuẩn bị kết thúc. Dương lúc này chỉ còn một mình trong khu huấn luyện, hắn đang ngồi xếp bằng tranh thủ tu luyện, chợt cảm giác trong chiếc nhẫn thân quen có động tĩnh nên liền dùng ý niệm mang Bảo Ngọc ra ngoài.
"Papa đáng ghét!", đây là âm thanh đầu tiên Dương nghe được trước khi Bảo Ngọc xuất hiện trên tay hắn. Sau thời gian dài ngủ say, kích thước Bảo Ngọc dường như chẳng mấy thay đổi ngoài việc cao lên khá nhiều, thân hình cô bé... à không, từ giờ phải gọi là cô nàng, khiến Dương vừa nhìn qua đã xịt máu mũi tung tóe.
"Papa không được nhìn! Hức!"
Để lại một câu giận dỗi, Bảo Ngọc vội vàng chui trở lại vào trong nhẫn Dương, để lại hắn ngồi nhìn bàn tay trống trơn mà trong mắt như vẫn thấy rõ hình ảnh vừa tan mất. Đó là hình ảnh Bảo Ngọc thân mình trần trụi với làn da sáng trắng như nhung như ngọc, nàng ngồi bệt trên tay Dương, đôi chân thon dài khép chặt nhưng vẫn lộ ra một mảng cỏ non quyến rũ, lên chút nữa là bụng phẳng eo thon khiến người nhìn chỉ muốn ôm chặt lấy, rồi lên chút nữa, bờ ngực phẳng lỳ đã bị thay thế bằng hai quả đào tiên tròn trĩnh thơm ngon cực kỳ, dù bị Bảo Ngọc ôm tay che mất phần đầu ti nhưng vẫn đủ khiến Dương nổi cơn dâm tà, qua khỏi chiếc cổ thon trên bờ vai tinh tế là gương mặt vốn đã cực kỳ đáng yêu giờ lại thêm phần thành thục và có chút ửng đỏ vì thẹn thùng khi bị Dương nhìn thấy thân thể trần trụi.
Rõ ràng là với cơ thể như vậy thì quần áo ngày trước không còn phù hợp, cho nên Bảo Ngọc đang tự làm ra quần áo mới để thay vào thì bị Dương lôi ra ngoài mới xảy ra nghịch cảnh.
"Bảo Ngọc ơi, ra đây với papa nào..."
"Hông!"
"Lúc nãy papa chưa nhìn thấy gì hết mà..."
"Thật chứ?"
"Th... thật mà... Ra đây để papa xem lại cho rõ nào..."
Kết quả là cô nàng giận dỗi ở luôn trong nhẫn cả đêm, dù Dương dụ dỗ thế nào cũng không thèm ra nữa. Khóa huấn luyện do đích thân thành chủ Sài thành Hồ Đại Quang đứng lớp kết thúc, cũng là lúc kỳ đại hội Thanh niên anh hùng chiến bắt đầu khởi tranh. Những anh tài lứa tuổi thanh niên được tuyển chọn từ khắp Nam Bộ hiện tập trung tại sân vận động Thống Nhất để tham dự buổi lễ khai mạc.
Giữa sân vận động đặt một cánh cổng linh cảnh lớn, là cánh cổng tiến vào khu vực tổ chức cuộc thi, phế tích Khổng Nhân tộc. Xung quanh cánh cổng, gần 50 thanh niên nam nữ xếp thành 5 hàng, lần lượt tiến vào cổng khi được gọi tên.
Khán giả chật cứng khán đài, cứ mỗi cái tên xướng lên là một làn sóng cổ vũ cuồng nhiệt từ khắp mọi phía. Những thanh niên kia, tuy đến từ nhiều thế lực khác nhau, đồng minh có, thù địch có, nhưng trong tâm mỗi người khán giả hiện tại, bất cứ ai trong những thanh niên kia ngã xuống, bất cứ ai trong những thanh niên kia vươn cao, đều là vinh quang chung của toàn Nam Bộ.
"Đại diện Sài thành - Hắc Vũ Tiên Long - Võ Phi Dương!"
Một tràng hoan hô nhiệt liệt hơn hẳn bình thường vang lên khi tên Dương được xướng lên, bao gồm tiếng cổ vũ của Lệ, Mộng, My, Nguyệt và đám Sinh, Chung, Trần. Dương tươi cười vẫy tay chào rồi tiến vào cổng.
Khi Dương đã biến mất sau tấm gương, một cái tên khác lại được xướng lên, theo sau là một tràng vỗ tay còn dữ dội hơn cái tên Võ Phi Dương trước đó.
"Đại diện Thâm Hậu môn - Truy Ảnh Công Tử - Lương Vô Thường!" Nhiều nghìn năm trước, khi mà Linh giới còn chưa tan vỡ, Việt Nam còn chưa bị Lạc Long Quân phong ấn, trên đất Việt tồn tại một chủng loài mang sức mạnh thể chất được cho là sánh ngang với Long tộc. Họ là Khổng Nhân tộc.
Tương tự Long tộc, người của Khổng Nhân tộc cũng có hình thể tương tự loài người, nhưng họ có một năng lực tên là Khổng lồ hóa, tức là biến cơ thể trở nên to lớn hơn, kèm theo đó là sức khỏe cũng tăng lên và da thịt cứng chắc hơn. Năng lực này phát triển dần theo cấp độ và cấp bậc tu luyện của người Khổng Nhân tộc, càng phát triển càng biến ra hình dạng to lớn hơn, lịch sử ghi lại, một vị Thần của Khổng Nhân tộc khi khổng lồ hóa sẽ to lớn như một tòa núi, mỗi bước chân đủ sinh ra động đất, mỗi hơi thở là một trận cuồng phong, mỗi cú phất tay đủ tạo ra sóng thần.
Lợi thì có, đương nhiên hại cũng có, Khổng lồ hóa càng lớn càng khiến cho cơ thể trở nên chậm chạp và vụng về, lại thêm bản tính nóng nảy khiến người của tộc này không ít lần gây ra tai họa, bị các tộc khác xa lánh, xua đuổi, thậm chí còn có một số phần tử cực đoan kêu gọi tận diệt Khổng Nhân tộc.
Để giải quyết vấn đề trong hòa bình, Lạc Long Quân cùng chúng thần đã ra sức cắt đất tạo ra một linh cảnh riêng cho Khổng Nhân tộc sinh sống, đương nhiên họ vẫn có thể ra ngoài để giao thương trao đổi nhưng với điều kiện không được dùng đến năng lực Khổng lồ hóa.
Thế nhưng, 4000 năm trôi qua, Khổng Nhân tộc từng là những vị hung thần của đất Việt giờ chỉ còn lại một vùng phế tích.
Dương xuất hiện ở bên kia cánh cổng, để thấy trước mặt là một thảo nguyên mênh mông cùng một vài kiến trúc sụp đổ, tàn tích còn lại từ một ngôi làng Khổng Nhân tộc.
Xa xa là hơn ba mươi thanh niên nam nữ đứng ngồi rải rác khắp khu tàn tích, nhờ thông tin từ Google nên Dương nhận ra những thanh niên này có người đến từ Bắc Bộ, có người đến từ Trung Bộ, Nam Bộ, cũng có người đến từ biển Đông, thực lực đa phần đều ở bậc Linh Tá, duy chỉ một vài người tuổi gần 30 đã là Linh Tướng.
Đang đứng đo cấp bậc từng người xung quanh, chợt gió thoảng qua đưa vào mũi Dương một làn hương thơm thanh nhã mà hấp dẫn lạ thường. Dương theo bản năng quay đầu nhìn sang, nơi phát ra mùi hương là nơi một cô gái vừa xuất hiện, phủ lên thân hình tuyệt mỹ là bộ trang phục mảnh mai màu thiên thanh, gương mặt đẹp nghiêng thành vừa mở mắt ra sau quá trình dịch chuyển vô tình liếc đôi mắt sáng trong lấp lánh sang Dương, đôi môi hồng chúm chím như đóa hoa đào khẽ trao một nụ cười thân thiện. Áo xanh khẽ lay theo gió.
Không rõ nàng xinh đẹp do hương quá thơm hay hương thơm vì nàng quá xinh đẹp, chỉ biết nụ cười kia khiến Dương lẫn tất cả người xung quanh cùng nghiêng ngã vào si mê.
Chế độ soi gái của Google lập tức hoạt động: "Kiều Vô Song, biệt hiệu Thiên Hương Tiểu Thư, một trong các Thiên Sứ của Thiên Ý lâu, 28 tuổi, linh lực Linh Tướng cấp 6, hệ Phong."
Dương phấn khích hỏi thầm: "Số đo 3 vòng là nhiêu? Thích mặc đồ lót màu gì? Thích tư thế nào nhất? Ui da đau!", Dương đang hỏi chợt thấy ngực trái đau nhói, là do Bảo Ngọc đang nấp trong túi áo véo hắn một cái, kể từ khi thức giấc, cô bé này vẫn tính cách đáng yêu như xưa nhưng lại có thêm đôi lúc thất thường khiến Dương đau đầu không ít.
Định nén đau tiếp tục ngắm gái đẹp, nhưng Dương chợt thấy một bóng đen lướt qua, nhìn lên trời thì thấy một đôi cánh khổng lồ vừa bay đến, là một con hạc màu hồng khổng lồ. Con hồng hạc to tướng vỗ cánh hạ xuống ngay giữa khu phế tích, lúc này Dương mới thấy trên lưng hạc là một gã đàn ông tóc hồng, mặc bộ vest hồng, mang kính đen gọng hồng, tay cầm quyển sổ màu hồng.
Gã đàn ông thích cưỡi trym này ngồi chiễm chệ trên lưng chim đưa mắt nhìn từng người đang có mặt trong khu vực rồi liếc vào quyển sổ trên tay, sau đó đứng thẳng người, hắng giọng rồi nói to: "Xin chào tất cả các bạn đang có mặt tại đây! Tôi là Thi Danh, trọng tài kiêm bình luận viên của giải đấu Thanh niên anh hùng chiến lần thứ nhất!"
Nói đến đây, gã trịnh trọng cúi chào 4 phía, đáp lại là những tiếng vỗ tay lẻ tẻ. Chờ những tiếng vỗ tay tắt hẳn, gã nói tiếp:
"Chắc hẳn tất cả các bạn ở đây đều đã biết sơ qua về thể lệ và quy chế của cuộc thi trong lễ khai mạc, cho nên tôi sẽ chỉ nói qua lần nữa. Cuộc thi chia làm 3 vòng:
Vòng 1: Dạo Đầu
Vòng 2: Giao Hợp (Nghĩa là Giao lưu và Hợp tác)
Vòng 3: Lên Đỉnh"
"Tại sao ban tổ chức chỉ tiết lộ tên các vòng thi mà không nêu rõ nội dung mỗi vòng? Tôi xin lưu ý với các bạn, đây không đơn thuần là một cuộc thi, mà còn là một cuộc giao lưu, một hành trình khám phá và thậm chí còn là một cuộc chiến tranh đúng nghĩa. Không tin ư? Cứ tiến sâu vào sẽ thấy độ sướng mà cuộc thi mang lại..." Nói câu này, gã Thi Danh chỉ tay về một hướng xa, nhìn kỹ mới thấy phía cuối thảo nguyên là một mảnh rừng rậm, xa hơn nữa là hình ảnh nhạt mờ của một ngọn núi.
"Núi lửa?", một ai đó tinh mắt ngạc nhiên nói.
Thi Danh gật đầu: "Vâng, đó là đích đến của cuộc thi, núi lửa Phẫn Nộ. Nhưng cứ yên tâm, ngọn núi đã ngủ say hàng ngàn năm rồi."
"Tiếp theo là quy chế thi, rất đơn giản, mọi thí sinh có quyền dùng mọi năng lực, mọi hỗ trợ như hợp tác, dùng linh thú, bảo vật, bảo đan, âm mưu, thủ đoạn các kiểu,... miễn là vượt qua được thử thách của các vòng thi."
"Như vậy thì không công bằng! Mấy thằng nhà đại gia xài toàn Thánh Bảo thì ai đánh lại!" Một ai đó bất mãn lên tiếng.
Thi Danh gương mặt lúc nào cũng cười híp mắt, nhưng giọng chuyển sang lạnh lùng: "Thế nào là công bằng? Ngươi ăn không ngồi rồi và được đãi ngộ ngang bằng với những người không ngừng phấn đấu thì gọi là công bằng? Thánh Bảo không phải phế liệu, dù là hoàng tử, công chúa cũng không phải cứ xin là được, ngươi nói xem có kẻ nào sở hữu thánh bảo mà không phải thiên tài xuất chúng?"
Thi Danh quay mặt nhìn khắp xung quanh: "Ngươi không bằng người thì ngươi thua! Đó chính là công bằng! Còn ai có thắc mắc gì không?"
Một người khác giơ tay lên cao hô: "Có! Lúc xuất phát, khu vực Bắc Bộ của ta có 40 người, tại sao khi vào đây chỉ còn khoảng 10 người cũng những người ở khu vực khác, những người khác của Bắc Bộ ở đâu?"
Thi Danh đáp: "Khi tiến vào cổng từ 4 khu vực Bắc - Trung - Nam Bộ và biển Đông, tất cả thí sinh sẽ được dịch chuyển ngẫu nhiên vào một trong 4 hướng thuộc phần rìa lãnh thổ Khổng Nhân tộc, mà phần rìa này chính là thảo nguyên Tĩnh Lặng, và nơi các bạn đang đứng chính là khu vực miền Tây lãnh thổ."
Gã Thi Danh nhìn vào đồng hồ trên tay, sau đó nói: "Cũng sắp đến giờ rồi, tôi xin công bố thể lệ của vòng thi thứ nhất: Rất đơn giản, vượt qua thảo nguyên Tĩnh Lặng, tiến vào khu rừng đằng kia!"
Nhiều người chăm chú nhìn Thi Danh chờ đợi gã nói tiếp, nhưng chỉ thấy gã im lặng, liền chưng hửng tròn mắt hỏi: "Chỉ vậy thôi à?"
Thi Danh gật đầu: "Đúng! Chỉ vậy thôi, tiến vào rừng là vượt qua vòng đầu. À tí nữa thì quên mất..."
Nói đoạn, Thi Danh lấy trong nhẫn ra một chiếc hộp lớn, lấy trong hộp ra những thứ gì đó trông như mảnh thủy tinh ném đến từng người. Dương cũng chụp lấy một mảnh và nhận ra đây là một chiếc huy hiệu nhưng trong suốt như thủy tinh và trơn nhẵn không có bất cứ hoa văn nào. Đang quan sát, một làn gió nhẹ lại thoảng đưa hương thơm của Kiều Vô Song đến bên mũi Dương, hắn quay đầu liếc sang thì thấy nàng đang ngồi trên một tảng đá, đôi tay trắng xinh cầm chiếc huy hiệu đưa lên trước gương mặt đang cười nữa tò mò nữa thích thú. Gió thổi qua khiến tóc và áo xanh khẽ lay cùng đồng cỏ, trông nàng chẳng khác nào một thiên sứ giáng phàm.
Khi đã phát đủ huy hiệu cho từng người, Thi Danh lôi Dương về lại thực tại: "Bắt buộc phải mang huy hiệu trước ngực trái. Chiếc huy hiệu này tượng trưng cho tư cách dự thi của mỗi cá nhân trong vòng 1. Nếu huy hiệu bị phá hủy, thí sinh sẽ lập tức bị loại. Trường hợp gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng, thí sinh cũng có thể tự phá hủy huy hiệu, các trọng tài sẽ lập tức giải cứu và đương nhiên thí sinh cũng bị loại khỏi cuộc thi."
"Mọi người rõ cả chứ?" Thi Danh quát lớn.
"RÕ!" Tất cả đồng thanh hô.
"Vậy thì..." Gã Thi Danh nhìn đồng hồ, tay còn lại giơ cao, ngón trỏ chỉ thẳng lên trời.
"XUẤT PHÁT!" Giọng được linh lực hỗ trợ của Thi Danh vang vọng khắp thảo nguyên, đồng thời một tia sáng đỏ trên tay gã bắn thẳng lên trời rồi lập tức uốn lượn tạo thành hình dạng chữ XUẤT PHÁT ngay giữa bầu trời.
Gió nổi lên, thảo nguyên biến chuyển, bốn mươi hai thí sinh của khu vực miền Tây cùng các thí sinh ở ba khu vực miền Bắc, Đông và Nam đồng loạt xuất phát.
Viết truyện free và ẩn danh, không danh không lợi, sợ là sợ không thể viết khi còn người đọc chứ không sợ không ai đọc khi còn đang viết, nên các bác không cần đem chuyện không ai thèm đọc ra dọa:D Bái bai các đạo hữu =))
Lại một ngày tập luyện mệt mỏi trôi qua khi chuỗi ngày huấn luyện đã chuẩn bị kết thúc. Dương lúc này chỉ còn một mình trong khu huấn luyện, hắn đang ngồi xếp bằng tranh thủ tu luyện, chợt cảm giác trong chiếc nhẫn thân quen có động tĩnh nên liền dùng ý niệm mang Bảo Ngọc ra ngoài.
"Papa đáng ghét!", đây là âm thanh đầu tiên Dương nghe được trước khi Bảo Ngọc xuất hiện trên tay hắn. Sau thời gian dài ngủ say, kích thước Bảo Ngọc dường như chẳng mấy thay đổi ngoài việc cao lên khá nhiều, thân hình cô bé... à không, từ giờ phải gọi là cô nàng, khiến Dương vừa nhìn qua đã xịt máu mũi tung tóe.
"Papa không được nhìn! Hức!"
Để lại một câu giận dỗi, Bảo Ngọc vội vàng chui trở lại vào trong nhẫn Dương, để lại hắn ngồi nhìn bàn tay trống trơn mà trong mắt như vẫn thấy rõ hình ảnh vừa tan mất. Đó là hình ảnh Bảo Ngọc thân mình trần trụi với làn da sáng trắng như nhung như ngọc, nàng ngồi bệt trên tay Dương, đôi chân thon dài khép chặt nhưng vẫn lộ ra một mảng cỏ non quyến rũ, lên chút nữa là bụng phẳng eo thon khiến người nhìn chỉ muốn ôm chặt lấy, rồi lên chút nữa, bờ ngực phẳng lỳ đã bị thay thế bằng hai quả đào tiên tròn trĩnh thơm ngon cực kỳ, dù bị Bảo Ngọc ôm tay che mất phần đầu ti nhưng vẫn đủ khiến Dương nổi cơn dâm tà, qua khỏi chiếc cổ thon trên bờ vai tinh tế là gương mặt vốn đã cực kỳ đáng yêu giờ lại thêm phần thành thục và có chút ửng đỏ vì thẹn thùng khi bị Dương nhìn thấy thân thể trần trụi.
Rõ ràng là với cơ thể như vậy thì quần áo ngày trước không còn phù hợp, cho nên Bảo Ngọc đang tự làm ra quần áo mới để thay vào thì bị Dương lôi ra ngoài mới xảy ra nghịch cảnh.
"Bảo Ngọc ơi, ra đây với papa nào..."
"Hông!"
"Lúc nãy papa chưa nhìn thấy gì hết mà..."
"Thật chứ?"
"Th... thật mà... Ra đây để papa xem lại cho rõ nào..."
Kết quả là cô nàng giận dỗi ở luôn trong nhẫn cả đêm, dù Dương dụ dỗ thế nào cũng không thèm ra nữa. Khóa huấn luyện do đích thân thành chủ Sài thành Hồ Đại Quang đứng lớp kết thúc, cũng là lúc kỳ đại hội Thanh niên anh hùng chiến bắt đầu khởi tranh. Những anh tài lứa tuổi thanh niên được tuyển chọn từ khắp Nam Bộ hiện tập trung tại sân vận động Thống Nhất để tham dự buổi lễ khai mạc.
Giữa sân vận động đặt một cánh cổng linh cảnh lớn, là cánh cổng tiến vào khu vực tổ chức cuộc thi, phế tích Khổng Nhân tộc. Xung quanh cánh cổng, gần 50 thanh niên nam nữ xếp thành 5 hàng, lần lượt tiến vào cổng khi được gọi tên.
Khán giả chật cứng khán đài, cứ mỗi cái tên xướng lên là một làn sóng cổ vũ cuồng nhiệt từ khắp mọi phía. Những thanh niên kia, tuy đến từ nhiều thế lực khác nhau, đồng minh có, thù địch có, nhưng trong tâm mỗi người khán giả hiện tại, bất cứ ai trong những thanh niên kia ngã xuống, bất cứ ai trong những thanh niên kia vươn cao, đều là vinh quang chung của toàn Nam Bộ.
"Đại diện Sài thành - Hắc Vũ Tiên Long - Võ Phi Dương!"
Một tràng hoan hô nhiệt liệt hơn hẳn bình thường vang lên khi tên Dương được xướng lên, bao gồm tiếng cổ vũ của Lệ, Mộng, My, Nguyệt và đám Sinh, Chung, Trần. Dương tươi cười vẫy tay chào rồi tiến vào cổng.
Khi Dương đã biến mất sau tấm gương, một cái tên khác lại được xướng lên, theo sau là một tràng vỗ tay còn dữ dội hơn cái tên Võ Phi Dương trước đó.
"Đại diện Thâm Hậu môn - Truy Ảnh Công Tử - Lương Vô Thường!" Nhiều nghìn năm trước, khi mà Linh giới còn chưa tan vỡ, Việt Nam còn chưa bị Lạc Long Quân phong ấn, trên đất Việt tồn tại một chủng loài mang sức mạnh thể chất được cho là sánh ngang với Long tộc. Họ là Khổng Nhân tộc.
Tương tự Long tộc, người của Khổng Nhân tộc cũng có hình thể tương tự loài người, nhưng họ có một năng lực tên là Khổng lồ hóa, tức là biến cơ thể trở nên to lớn hơn, kèm theo đó là sức khỏe cũng tăng lên và da thịt cứng chắc hơn. Năng lực này phát triển dần theo cấp độ và cấp bậc tu luyện của người Khổng Nhân tộc, càng phát triển càng biến ra hình dạng to lớn hơn, lịch sử ghi lại, một vị Thần của Khổng Nhân tộc khi khổng lồ hóa sẽ to lớn như một tòa núi, mỗi bước chân đủ sinh ra động đất, mỗi hơi thở là một trận cuồng phong, mỗi cú phất tay đủ tạo ra sóng thần.
Lợi thì có, đương nhiên hại cũng có, Khổng lồ hóa càng lớn càng khiến cho cơ thể trở nên chậm chạp và vụng về, lại thêm bản tính nóng nảy khiến người của tộc này không ít lần gây ra tai họa, bị các tộc khác xa lánh, xua đuổi, thậm chí còn có một số phần tử cực đoan kêu gọi tận diệt Khổng Nhân tộc.
Để giải quyết vấn đề trong hòa bình, Lạc Long Quân cùng chúng thần đã ra sức cắt đất tạo ra một linh cảnh riêng cho Khổng Nhân tộc sinh sống, đương nhiên họ vẫn có thể ra ngoài để giao thương trao đổi nhưng với điều kiện không được dùng đến năng lực Khổng lồ hóa.
Thế nhưng, 4000 năm trôi qua, Khổng Nhân tộc từng là những vị hung thần của đất Việt giờ chỉ còn lại một vùng phế tích.
Dương xuất hiện ở bên kia cánh cổng, để thấy trước mặt là một thảo nguyên mênh mông cùng một vài kiến trúc sụp đổ, tàn tích còn lại từ một ngôi làng Khổng Nhân tộc.
Xa xa là hơn ba mươi thanh niên nam nữ đứng ngồi rải rác khắp khu tàn tích, nhờ thông tin từ Google nên Dương nhận ra những thanh niên này có người đến từ Bắc Bộ, có người đến từ Trung Bộ, Nam Bộ, cũng có người đến từ biển Đông, thực lực đa phần đều ở bậc Linh Tá, duy chỉ một vài người tuổi gần 30 đã là Linh Tướng.
Đang đứng đo cấp bậc từng người xung quanh, chợt gió thoảng qua đưa vào mũi Dương một làn hương thơm thanh nhã mà hấp dẫn lạ thường. Dương theo bản năng quay đầu nhìn sang, nơi phát ra mùi hương là nơi một cô gái vừa xuất hiện, phủ lên thân hình tuyệt mỹ là bộ trang phục mảnh mai màu thiên thanh, gương mặt đẹp nghiêng thành vừa mở mắt ra sau quá trình dịch chuyển vô tình liếc đôi mắt sáng trong lấp lánh sang Dương, đôi môi hồng chúm chím như đóa hoa đào khẽ trao một nụ cười thân thiện. Áo xanh khẽ lay theo gió.
Không rõ nàng xinh đẹp do hương quá thơm hay hương thơm vì nàng quá xinh đẹp, chỉ biết nụ cười kia khiến Dương lẫn tất cả người xung quanh cùng nghiêng ngã vào si mê.
Chế độ soi gái của Google lập tức hoạt động: "Kiều Vô Song, biệt hiệu Thiên Hương Tiểu Thư, một trong các Thiên Sứ của Thiên Ý lâu, 28 tuổi, linh lực Linh Tướng cấp 6, hệ Phong."
Dương phấn khích hỏi thầm: "Số đo 3 vòng là nhiêu? Thích mặc đồ lót màu gì? Thích tư thế nào nhất? Ui da đau!", Dương đang hỏi chợt thấy ngực trái đau nhói, là do Bảo Ngọc đang nấp trong túi áo véo hắn một cái, kể từ khi thức giấc, cô bé này vẫn tính cách đáng yêu như xưa nhưng lại có thêm đôi lúc thất thường khiến Dương đau đầu không ít.
Định nén đau tiếp tục ngắm gái đẹp, nhưng Dương chợt thấy một bóng đen lướt qua, nhìn lên trời thì thấy một đôi cánh khổng lồ vừa bay đến, là một con hạc màu hồng khổng lồ. Con hồng hạc to tướng vỗ cánh hạ xuống ngay giữa khu phế tích, lúc này Dương mới thấy trên lưng hạc là một gã đàn ông tóc hồng, mặc bộ vest hồng, mang kính đen gọng hồng, tay cầm quyển sổ màu hồng.
Gã đàn ông thích cưỡi trym này ngồi chiễm chệ trên lưng chim đưa mắt nhìn từng người đang có mặt trong khu vực rồi liếc vào quyển sổ trên tay, sau đó đứng thẳng người, hắng giọng rồi nói to: "Xin chào tất cả các bạn đang có mặt tại đây! Tôi là Thi Danh, trọng tài kiêm bình luận viên của giải đấu Thanh niên anh hùng chiến lần thứ nhất!"
Nói đến đây, gã trịnh trọng cúi chào 4 phía, đáp lại là những tiếng vỗ tay lẻ tẻ. Chờ những tiếng vỗ tay tắt hẳn, gã nói tiếp:
"Chắc hẳn tất cả các bạn ở đây đều đã biết sơ qua về thể lệ và quy chế của cuộc thi trong lễ khai mạc, cho nên tôi sẽ chỉ nói qua lần nữa. Cuộc thi chia làm 3 vòng:
Vòng 1: Dạo Đầu
Vòng 2: Giao Hợp (Nghĩa là Giao lưu và Hợp tác)
Vòng 3: Lên Đỉnh"
"Tại sao ban tổ chức chỉ tiết lộ tên các vòng thi mà không nêu rõ nội dung mỗi vòng? Tôi xin lưu ý với các bạn, đây không đơn thuần là một cuộc thi, mà còn là một cuộc giao lưu, một hành trình khám phá và thậm chí còn là một cuộc chiến tranh đúng nghĩa. Không tin ư? Cứ tiến sâu vào sẽ thấy độ sướng mà cuộc thi mang lại..." Nói câu này, gã Thi Danh chỉ tay về một hướng xa, nhìn kỹ mới thấy phía cuối thảo nguyên là một mảnh rừng rậm, xa hơn nữa là hình ảnh nhạt mờ của một ngọn núi.
"Núi lửa?", một ai đó tinh mắt ngạc nhiên nói.
Thi Danh gật đầu: "Vâng, đó là đích đến của cuộc thi, núi lửa Phẫn Nộ. Nhưng cứ yên tâm, ngọn núi đã ngủ say hàng ngàn năm rồi."
"Tiếp theo là quy chế thi, rất đơn giản, mọi thí sinh có quyền dùng mọi năng lực, mọi hỗ trợ như hợp tác, dùng linh thú, bảo vật, bảo đan, âm mưu, thủ đoạn các kiểu,... miễn là vượt qua được thử thách của các vòng thi."
"Như vậy thì không công bằng! Mấy thằng nhà đại gia xài toàn Thánh Bảo thì ai đánh lại!" Một ai đó bất mãn lên tiếng.
Thi Danh gương mặt lúc nào cũng cười híp mắt, nhưng giọng chuyển sang lạnh lùng: "Thế nào là công bằng? Ngươi ăn không ngồi rồi và được đãi ngộ ngang bằng với những người không ngừng phấn đấu thì gọi là công bằng? Thánh Bảo không phải phế liệu, dù là hoàng tử, công chúa cũng không phải cứ xin là được, ngươi nói xem có kẻ nào sở hữu thánh bảo mà không phải thiên tài xuất chúng?"
Thi Danh quay mặt nhìn khắp xung quanh: "Ngươi không bằng người thì ngươi thua! Đó chính là công bằng! Còn ai có thắc mắc gì không?"
Một người khác giơ tay lên cao hô: "Có! Lúc xuất phát, khu vực Bắc Bộ của ta có 40 người, tại sao khi vào đây chỉ còn khoảng 10 người cũng những người ở khu vực khác, những người khác của Bắc Bộ ở đâu?"
Thi Danh đáp: "Khi tiến vào cổng từ 4 khu vực Bắc - Trung - Nam Bộ và biển Đông, tất cả thí sinh sẽ được dịch chuyển ngẫu nhiên vào một trong 4 hướng thuộc phần rìa lãnh thổ Khổng Nhân tộc, mà phần rìa này chính là thảo nguyên Tĩnh Lặng, và nơi các bạn đang đứng chính là khu vực miền Tây lãnh thổ."
Gã Thi Danh nhìn vào đồng hồ trên tay, sau đó nói: "Cũng sắp đến giờ rồi, tôi xin công bố thể lệ của vòng thi thứ nhất: Rất đơn giản, vượt qua thảo nguyên Tĩnh Lặng, tiến vào khu rừng đằng kia!"
Nhiều người chăm chú nhìn Thi Danh chờ đợi gã nói tiếp, nhưng chỉ thấy gã im lặng, liền chưng hửng tròn mắt hỏi: "Chỉ vậy thôi à?"
Thi Danh gật đầu: "Đúng! Chỉ vậy thôi, tiến vào rừng là vượt qua vòng đầu. À tí nữa thì quên mất..."
Nói đoạn, Thi Danh lấy trong nhẫn ra một chiếc hộp lớn, lấy trong hộp ra những thứ gì đó trông như mảnh thủy tinh ném đến từng người. Dương cũng chụp lấy một mảnh và nhận ra đây là một chiếc huy hiệu nhưng trong suốt như thủy tinh và trơn nhẵn không có bất cứ hoa văn nào. Đang quan sát, một làn gió nhẹ lại thoảng đưa hương thơm của Kiều Vô Song đến bên mũi Dương, hắn quay đầu liếc sang thì thấy nàng đang ngồi trên một tảng đá, đôi tay trắng xinh cầm chiếc huy hiệu đưa lên trước gương mặt đang cười nữa tò mò nữa thích thú. Gió thổi qua khiến tóc và áo xanh khẽ lay cùng đồng cỏ, trông nàng chẳng khác nào một thiên sứ giáng phàm.
Khi đã phát đủ huy hiệu cho từng người, Thi Danh lôi Dương về lại thực tại: "Bắt buộc phải mang huy hiệu trước ngực trái. Chiếc huy hiệu này tượng trưng cho tư cách dự thi của mỗi cá nhân trong vòng 1. Nếu huy hiệu bị phá hủy, thí sinh sẽ lập tức bị loại. Trường hợp gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng, thí sinh cũng có thể tự phá hủy huy hiệu, các trọng tài sẽ lập tức giải cứu và đương nhiên thí sinh cũng bị loại khỏi cuộc thi."
"Mọi người rõ cả chứ?" Thi Danh quát lớn.
"RÕ!" Tất cả đồng thanh hô.
"Vậy thì..." Gã Thi Danh nhìn đồng hồ, tay còn lại giơ cao, ngón trỏ chỉ thẳng lên trời.
"XUẤT PHÁT!" Giọng được linh lực hỗ trợ của Thi Danh vang vọng khắp thảo nguyên, đồng thời một tia sáng đỏ trên tay gã bắn thẳng lên trời rồi lập tức uốn lượn tạo thành hình dạng chữ XUẤT PHÁT ngay giữa bầu trời.
Gió nổi lên, thảo nguyên biến chuyển, bốn mươi hai thí sinh của khu vực miền Tây cùng các thí sinh ở ba khu vực miền Bắc, Đông và Nam đồng loạt xuất phát.
Danh sách chương