Thế Trường bế bé Trường Minh đã ngủ say về phòng ngủ sau đó trở lại phòng khách.
Cả căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại anh và Minh Châu, hai người không ai nói gì, bầu không khí có hơi xấu hổ.
“Minh Châu...”
Thế Trường nhỏ giọng nỉ non, Minh Châu nghe anh gọi tên mình, trong chốc lát cảm thấy bản thân như đã qua mấy đời. Lúc trước tại nơi này anh đối xử với cô tệ hơn cả súc sinh, vậy mà bây giờ anh lại dùng giọng điệu dịu dàng này gọi cô, đúng là thế sự vô lường thật.
“Hửm? Có chuyện gì à?”
Minh Châu hỏi lại.
Thế Trường mỉm cười nói:
“Nếu em thích bé con như vậy thì tối nay ngủ với con đi.”
Anh nghĩ đây là điều cô muốn, hiện tại ngay cả nhìn mặt anh cô còn bài xích chứ nói gì đến ngủ chung, vì thế đề nghị này của anh phải nói là gãi đúng chỗ ngứa rồi.
Tuy nhiên Minh Châu lại không cảm kích, cô cười nhạt nói:
“Thế Trường, chúng ta là vợ chồng, chẳng phải nên làm gì đó để mau chóng quen thuộc nhau sao?”
Thế Trường ngơ ngác, ánh mắt của cô vẫn lộ rõ sự chán ghét đối với anh, nhưng tại sao vẫn mời gọi anh chứ?
Mà ở đối diện, Minh Châu cật lực để bản thân không biểu hiện ra vẻ ghê tởm. Kể từ khi cô muốn về nhà với anh thì đã chuẩn bị tâm lý quan hệ với anh rồi, mặc dù trong lòng hận anh muốn chết, nhưng vì bé con, vì trả thù, cô không thể không chấp nhận chịu nhục.
Minh Châu mỉm cười nói tiếp:
“Anh không muốn sao? Tôi còn tưởng lúc trước chúng ta là đôi vợ chồng ân ái nữa đấy.”
Thế Trường biết cô giả vờ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói:
“Đúng vậy, lúc trước chúng ta rất hạnh phúc.”
Ít nhất trước khi mất trí nhớ, anh và cô vẫn mặn nòng bên nhau.
Minh Châu chỉ cảm thấy thật châm chọc, người đàn ông này nói dối không chớp mắt, giả tạo đến cực điểm. Nghĩ đến lát nữa anh sẽ chạm vào mình, toàn thân cô đều trở nên khó chịu, vì thế cô thử nói:
“Chúng ta có thể ngủ chung, nhưng tôi vẫn chưa quen thuộc với anh nên tôi không hy vọng anh chạm vào tôi.”
Nụ cười trên mặt Minh Châu càng thêm ngọt ngào, cô muốn chậm rãi làm Thế Trường mất cảnh giác sau đó đẩy anh xuống cái bẫy mình đã đào sẵn, khiến anh vạn kiếp bất phục.
Vốn nghĩ sẽ thấy Thế Trường tỏ ra khó chịu hoặc không đồng ý, nhưng không ngờ anh lại bình tĩnh gật đầu, biểu cảm vẫn dịu dàng như cũ, anh nói:
“Cứ làm theo như em nói đi, anh sẽ giúp em chậm rãi lấy lại ký ức.”
Thật ra diễn xuất vụng về của Minh Châu, anh đều thấy hết, anh cũng vui vẻ bị cô lừa, thậm chí hiện tại còn muốn “bắt nạt” cô nữa. Có lẽ bởi vì biết trước kết cục của bản thân sau khi cô trả thù xong nên anh hy vọng mình sẽ cùng cô sống trong niềm hạnh phúc ngắn ngủi giả tạo này.
“Sao phải lấy lại ký ức?”
Minh Châu hỏi với giọng điệu châm chọc, chẳng lẽ anh muốn cô nhớ lại khoảng thời gian mình bị anh sỉ nhục tra tấn đến mức ngảy xuống biển tự sát à?
Thế Trường làm bộ bỏ qua thù hận trong ánh mắt của cô mà nghiêm túc nói:
“Có lẽ em không nhớ rõ, lúc trước em rất yêu anh không muốn rời xa anh, mỗi tối phải ôm anh thì em mới ngủ được.”
Minh Châu trợn trừng mắt nhìn Thế Trường, cô không ngờ anh lại vô sỉ đến mức độ này. Chẳng lẽ anh không hề chột dạ khi nói dối trắng trợn như thế sao?
Vì thế trong lúc tức giận, cô buộc miệng hỏi:
“Sao tôi không nhớ có chuyện này chứ?”
Thế Trường nhún vai ra vẻ lưu manh đáp:
“Vì em mất trí nhớ mà, không nhớ cũng phải thôi.”
Minh Châu: ...
Cô tức đến run người, trong lòng rất muốn lớn tiếng phản bác anh nhưng lại không thể nói nên lời, vì thế chỉ có thể mở to đôi mắt đỏ hoe hung ác nhìn anh như đang lên án sự vô sỉ của anh vậy.
Thế Trường được nước lấn tới chỉ vào mặt mình rồi nói:
“Bây giờ chúng ta vẫn chưa thân thiết nếu tiến triển nhanh quá em sẽ không quen, vậy nên trước tiên em hãy hôn anh một cái coi như khởi động đi.”
Minh Châu nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Anh chắc chắn lúc trước chúng ta là thế này chứ?”
“Đương nhiên!”
Thế Trường đáp cực nhanh cứ như thể điều anh nói chính là sự thật vậy.
Minh Châu hít một hơi thật sâu cố đè né xúc động muốn nhào tới xé nát cái miệng dối trá của Thế Trường xuống, cô gật đầu nói:
“Được rồi, tôi sẽ thử.”
Cô phải nhịn, chỉ cần lừa anh rơi vào bẫy thì ngày tháng khom lưng uốn gối chịu nhục của cô sẽ kết thúc.
Cái hôn mềm nhẹ lướt qua gò má mang theo hơi thở của Minh Châu, Thế Trường chỉ cảm thấy trái tim mình như bị chạm vào một chút, đại não ngừng hoạt động, mặt cũng bắt đầu dại ra.
Vừa rồi anh chỉ trêu cô thôi, không ngờ cô sẽ hôn anh thật.
Gần như không hề tự hỏi, Thế Trường giơ tay kéo Minh Châu vào trong ngực, sau đó bá đạo phủ kín đôi môi mềm của cô.
Hiện tại thứ anh muốn ngày càng nhiều, anh hận không thể khảm cô vào sâu trong da thịt của mình, vĩnh viễn không để cô rời xa anh.
Cả căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại anh và Minh Châu, hai người không ai nói gì, bầu không khí có hơi xấu hổ.
“Minh Châu...”
Thế Trường nhỏ giọng nỉ non, Minh Châu nghe anh gọi tên mình, trong chốc lát cảm thấy bản thân như đã qua mấy đời. Lúc trước tại nơi này anh đối xử với cô tệ hơn cả súc sinh, vậy mà bây giờ anh lại dùng giọng điệu dịu dàng này gọi cô, đúng là thế sự vô lường thật.
“Hửm? Có chuyện gì à?”
Minh Châu hỏi lại.
Thế Trường mỉm cười nói:
“Nếu em thích bé con như vậy thì tối nay ngủ với con đi.”
Anh nghĩ đây là điều cô muốn, hiện tại ngay cả nhìn mặt anh cô còn bài xích chứ nói gì đến ngủ chung, vì thế đề nghị này của anh phải nói là gãi đúng chỗ ngứa rồi.
Tuy nhiên Minh Châu lại không cảm kích, cô cười nhạt nói:
“Thế Trường, chúng ta là vợ chồng, chẳng phải nên làm gì đó để mau chóng quen thuộc nhau sao?”
Thế Trường ngơ ngác, ánh mắt của cô vẫn lộ rõ sự chán ghét đối với anh, nhưng tại sao vẫn mời gọi anh chứ?
Mà ở đối diện, Minh Châu cật lực để bản thân không biểu hiện ra vẻ ghê tởm. Kể từ khi cô muốn về nhà với anh thì đã chuẩn bị tâm lý quan hệ với anh rồi, mặc dù trong lòng hận anh muốn chết, nhưng vì bé con, vì trả thù, cô không thể không chấp nhận chịu nhục.
Minh Châu mỉm cười nói tiếp:
“Anh không muốn sao? Tôi còn tưởng lúc trước chúng ta là đôi vợ chồng ân ái nữa đấy.”
Thế Trường biết cô giả vờ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói:
“Đúng vậy, lúc trước chúng ta rất hạnh phúc.”
Ít nhất trước khi mất trí nhớ, anh và cô vẫn mặn nòng bên nhau.
Minh Châu chỉ cảm thấy thật châm chọc, người đàn ông này nói dối không chớp mắt, giả tạo đến cực điểm. Nghĩ đến lát nữa anh sẽ chạm vào mình, toàn thân cô đều trở nên khó chịu, vì thế cô thử nói:
“Chúng ta có thể ngủ chung, nhưng tôi vẫn chưa quen thuộc với anh nên tôi không hy vọng anh chạm vào tôi.”
Nụ cười trên mặt Minh Châu càng thêm ngọt ngào, cô muốn chậm rãi làm Thế Trường mất cảnh giác sau đó đẩy anh xuống cái bẫy mình đã đào sẵn, khiến anh vạn kiếp bất phục.
Vốn nghĩ sẽ thấy Thế Trường tỏ ra khó chịu hoặc không đồng ý, nhưng không ngờ anh lại bình tĩnh gật đầu, biểu cảm vẫn dịu dàng như cũ, anh nói:
“Cứ làm theo như em nói đi, anh sẽ giúp em chậm rãi lấy lại ký ức.”
Thật ra diễn xuất vụng về của Minh Châu, anh đều thấy hết, anh cũng vui vẻ bị cô lừa, thậm chí hiện tại còn muốn “bắt nạt” cô nữa. Có lẽ bởi vì biết trước kết cục của bản thân sau khi cô trả thù xong nên anh hy vọng mình sẽ cùng cô sống trong niềm hạnh phúc ngắn ngủi giả tạo này.
“Sao phải lấy lại ký ức?”
Minh Châu hỏi với giọng điệu châm chọc, chẳng lẽ anh muốn cô nhớ lại khoảng thời gian mình bị anh sỉ nhục tra tấn đến mức ngảy xuống biển tự sát à?
Thế Trường làm bộ bỏ qua thù hận trong ánh mắt của cô mà nghiêm túc nói:
“Có lẽ em không nhớ rõ, lúc trước em rất yêu anh không muốn rời xa anh, mỗi tối phải ôm anh thì em mới ngủ được.”
Minh Châu trợn trừng mắt nhìn Thế Trường, cô không ngờ anh lại vô sỉ đến mức độ này. Chẳng lẽ anh không hề chột dạ khi nói dối trắng trợn như thế sao?
Vì thế trong lúc tức giận, cô buộc miệng hỏi:
“Sao tôi không nhớ có chuyện này chứ?”
Thế Trường nhún vai ra vẻ lưu manh đáp:
“Vì em mất trí nhớ mà, không nhớ cũng phải thôi.”
Minh Châu: ...
Cô tức đến run người, trong lòng rất muốn lớn tiếng phản bác anh nhưng lại không thể nói nên lời, vì thế chỉ có thể mở to đôi mắt đỏ hoe hung ác nhìn anh như đang lên án sự vô sỉ của anh vậy.
Thế Trường được nước lấn tới chỉ vào mặt mình rồi nói:
“Bây giờ chúng ta vẫn chưa thân thiết nếu tiến triển nhanh quá em sẽ không quen, vậy nên trước tiên em hãy hôn anh một cái coi như khởi động đi.”
Minh Châu nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Anh chắc chắn lúc trước chúng ta là thế này chứ?”
“Đương nhiên!”
Thế Trường đáp cực nhanh cứ như thể điều anh nói chính là sự thật vậy.
Minh Châu hít một hơi thật sâu cố đè né xúc động muốn nhào tới xé nát cái miệng dối trá của Thế Trường xuống, cô gật đầu nói:
“Được rồi, tôi sẽ thử.”
Cô phải nhịn, chỉ cần lừa anh rơi vào bẫy thì ngày tháng khom lưng uốn gối chịu nhục của cô sẽ kết thúc.
Cái hôn mềm nhẹ lướt qua gò má mang theo hơi thở của Minh Châu, Thế Trường chỉ cảm thấy trái tim mình như bị chạm vào một chút, đại não ngừng hoạt động, mặt cũng bắt đầu dại ra.
Vừa rồi anh chỉ trêu cô thôi, không ngờ cô sẽ hôn anh thật.
Gần như không hề tự hỏi, Thế Trường giơ tay kéo Minh Châu vào trong ngực, sau đó bá đạo phủ kín đôi môi mềm của cô.
Hiện tại thứ anh muốn ngày càng nhiều, anh hận không thể khảm cô vào sâu trong da thịt của mình, vĩnh viễn không để cô rời xa anh.
Danh sách chương