Lúc giữa khuya, Sở Nhiên tỉnh dậy vì cảm giác áp bách, định cục cựa thì phát hiện ai đó đang dùng lực của cả cơ thể bao trùm lấy mình, đôi môi ẩm ướt chờn vờn quanh khuôn miệng nhỏ xinh.

Sở Nhiên phát ra một tiếng thở nhẹ rồi vội vàng mở mắt ra, đúng lúc đụng vào ánh mắt nóng rực của Tần Tranh. Cô nuốt khan, cảm thấy không khí trong căn phòng như nhuộm đẫm hơi thở ái muội, lí nhí hỏi:

- Anh... định làm gì thế?

Tần Tranh vùi mặt vào hõm vai cô cười nhẹ:

- Ưm... hôn em. Sau đó...

Đôi môi nóng bỏng lướt đến bên tai cô thì thào:

- Sau đó là thực thi nghĩa vụ bạn giường của mình!

Chăn trên người anh theo động tác chồm tới liền tuột xuống để lộ khung ngực màu đồng vạm vỡ.

Chút cơ bắp bị mất đi khi anh nằm ì trên giường điều trị sau hai tuần tập vật lý trị liệu kết hợp với luyện tập nhẹ đã quay trở lại.

Trước ánh mắt bối rối xen lẫn tò mò của cô, Tần Tranh nghiêng nhẹ người. Chiếc chăn tuột thêm một khoảng nữa, đến tận cuối vùng eo thon dài săn chắc thì dừng lại.

Người đàn ông với cơ thể săn chắc nằm trước mặt Sở Nhiên, chăn mỏng hờ hững, ánh mắt chăm chú nhìn cô rồi nở một nụ cười đầy mị lực.

Sở Nhiên chỉ cảm thấy nhịp tim mình bỗng dưng trở nên dồn dập, máu tuôn lên khiến gương mặt nóng bừng, cổ họng đột nhiên khô khốc.

Anh đưa tay túm lấy bàn tay cô, năm ngón thon dài cứng cáp bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng bàn tay thon nhỏ phía dưới. Những ngón tay dài xoay tròn xung quanh rồi lên vào kẽ hở giữa các ngón tay, lên lên xuống xuống, ra ra vào vào.

Động tác cũng không có gì là quá đáng, nhưng đặt vào hoàn cảnh bây giờ lại có chút “tượng hình” nào đó.

Sở Nhiên ngây ngốc nhìn anh làm một loạt động tác ấy của anh, cố chống lại những hình ảnh hạn chế trong đầu mình, rút vội bàn tay về.

- Không... không tốt lắm đâu. Thỏ Con đang ngủ ở phòng bên cạnh.

Người nằm kề lúc này kéo cả người cô lọt thỏm trong lòng anh, môi mơn man bả vai trần của Sở Nhiên.

- Ngủ say rồi! Anh vừa đi xem. Nếu em sợ bé con thức dậy thì chỉ còn cách phải cố kìm chế thôi.

Chiếc dây áo bé xíu ngăn đường tiến công của anh, Tần Tranh vội dùng răng kéo nó tuột xuống tận cánh tay. Tất nhiên là trong quá trình đó cũng tiếp tục va chạm da thịt không ít.

Sở Nhiên rùng mình khi bàn tay lành lạnh của anh tìm xuống đầu gối rồi vén gấu váy cô lên.

Móng tay anh lướt trên vùng má bên trong đùi để lại cảm giác tê dại râm ran suốt dọc đường nó di chuyển. Sở Nhiên hít mạnh một hơi, cảm thấy lưỡi mình líu lại.

- A..., Tần Tranh. Chân anh còn bị thương. Ưm... chẳng phải... nên kiêng loại vận động mạnh này đến trăm ngày sao?

- Cũng chẳng phải vết thương đụng đến xương cốt, chỉ là một vết thương nho nhỏ, cần gì phải chú ý đến loại kiêng cữ này chứ?

Tần Tranh nói nhẹ hẫng, cứ như người nằm trong phòng mổ cấp cứu vì “vết thương nho nhỏ” này không phải là anh vậy.

Bây giờ Sở Nhiên nhớ đến vẫn còn thấy sợ. Nhìn lượng máu được huy động trong ngày hôm đó và số lượng bác sĩ và y tá ngược xuôi ra vào cũng biết tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

- Hơn nữa, cho dù có động tới xương thì có làm sao? Chỉ cần động tác thích hợp, đây cũng coi như một loại vật lý trị liệu...

Tay anh lần đến mép ren ở trên đùi, dùng ngón tay móc vào trêu chọc.

- Quan trọng là, xem em hợp tác đến đâu, phóng viên Sở à!

Rốt cuộc là Tần Tranh cũng không đợi được đến sự hợp tác của Sở Nhiên. Bởi vì ngay lúc anh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, và Sở Nhiên đã xiêu lòng trước lời đề nghị của anh thì có tiếng dép lẹp kẹp trong phòng khách, tiếp theo là giọng ngái ngủ của Hinh Hinh.

- Mẹ, mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Mẹ... con muốn ngủ cùng mẹ cơ.

Con nít khi mới tỉnh dậy đa số sẽ mè nheo, Hinh Hinh cũng không ngoại lệ, lúc này cô bé đứng giữa phòng khách khóc lớn.

Sở Nhiên đẩy mái đầu đang tác loạn giữa hai chân mình ra, nỗ lực hắng giọng dỗ dành.

- Hinh Hinh ngoan, a, con đứng ở tại chỗ nhé. Mẹ đến với con ngay.

Thỏ Con vẫn còn đang ngái ngủ, nghe thấy giọng của mẹ thì nín khóc tựa vào thành sô pha mơ màng.

Tần Tranh chịu không được sự chống chọi đầy dịu dàng lẫn kiên trì của Sở Nhiên, cuối cùng đành buông lỏng đôi tay đang tóm eo của cô ra. Anh đổ vật cả người ra giường rồi trùm chăn hờn dỗi.

Sở Nhiên tròng vội chiếc váy và sửa sang lại đầu tóc rồi bước nhanh ra ngoài. Tần Tranh tóm chặt chiếc gối trùm xuống mặt mình, không nhịn được nghiến răng tiếc rẻ.

Chết tiệt! Đến bao giờ thì gã thầy giáo kia mới quay lại để đón con gái của anh ta đi? Tính đến thời điểm này thì anh ta nên tìm thấy cái gì rồi mới phải!

...

Trần Tư Thành bước chân trên con đường trải đầy đá sỏi, vừa đi vừa nhìn vào tờ giấy bé xíu trước mặt, đến gần mục tiêu lại phân vân không biết có nên bước tiếp nữa hay không.

Vừa trở về trường học chưa đầy một tuần thì anh đã nhận được một phong thư không biết do ai gửi. Bên trong là một tờ giấy nhỏ cùng một bức ảnh.

Khoảnh khắc nhìn vào bức ảnh ấy, tâm thần Trần Tư Thành bị chấn động mạnh mẽ, bàn tay còn chút nữa đã đánh rơi nó.

Đó là ảnh chụp giờ Mỹ thuật của một trường cấp một. Một cô gái với thân hình thanh mảnh đứng tựa bên bục giảng, bóng lưng mỹ miều thật sự rất trùng khớp với một hình ảnh trong quá khứ mà anh lúc nào cũng lưu giữ trong tim.

Cô ấy rất giống Hinh Mai!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện