- Anh Dương! Anh Dương đã ngủ chưa? Tôi làm phiền một chút!
Hơi thở Tiểu Dã đột nhiên nghẹn lại, cả người lạnh toát muốn đẩy A Dương ra. Đến rồi! Mình bị phát hiện rồi sao?
A Dương nắm lấy bàn tay đang chống vào ngực mình của cô gái để ngăn không cho cô quá kích động, sau đó mút một hơi thật mạnh rồi thở dài trả tự do cho đôi môi cô. Bờ môi mỏng vẫn còn ẩm ướt làm một động tác suỵt khẽ rồi cất giọng lười biếng.
- Có chuyện gì? Nói ở cửa đi. Tôi đang... không tiện lắm.
Cao Sơn chần chừ một lúc rồi cất giọng kiên quyết:
- Không được. Chúng tôi muốn vào gặp một chút. Lão đại có lệnh...
Choang!
Có tiếng vật gì đó đập mạnh vào cửa rồi rơi vỡ nát:
- Chú Quý lệnh cho ông nửa đêm xông vào nhà tôi lục soát? Hả?
A Dương gằn giọng hỏi lại, sự tức giận và lạnh lẽo trong giọng nói khiến thủ hạ đi cùng Cao Sơn cảm thấy ngần ngại, hắn giật giật áo Cao Sơn:
- Anh Hai, hay là... thôi đi?
Cao Sơn nhìn vẻ khiếp đảm trong mắt bọn người đi cùng, trong lòng lại càng giật mình. Vị thế bây giờ của thằng nhóc này quá lớn, nếu như một ngày nào đó có biến động, hẳn gã trai này sẽ trở thành đối tượng nguy hiểm còn hơn Quý Thành Chí. Không được, ông ta phải tận dụng cơ hội này kéo hắn xuống.
Nghĩ là làm, Cao Sơn không hỏi han gì nữa, giơ chân đạp bung cửa gỗ trước cặp mắt hốt hoảng của bọn thuộc hạ đi cùng.
Có tiếng một cô gái hét lên hốt hoảng, trước mặt bọn họ thủy tinh rơi vỡ, hương thơm hoa hồng xộc lên lan tràn khắp cả căn phòng. Bọn họ chỉ kịp nhìn thấy một cô gái quần áo xộc xệch đang cỡi trên người A Dương. Nghe tiếng thét của cô gái, người đàn ông nằm trên giường vơ vội chiếc chăn mỏng trùm lên cả hai người, sau đó kéo cô gái nằm sấp trên người mình. Mặt cô ấy úp xuống vai anh ta, bên cạnh mớ tóc lùng nhùng giờ chỉ còn khuôn mặt A Dương đang nhìn bọn họ với vẻ tức giận cực độ.
Động tác của A Dương dù nhanh nhưng cũng không thể che giấu được khuôn mặt cô gái, nhất là đối với Cao Sơn và hai gã tâm phúc từng đi chuyến đón họ mấy ngày trước thì lại càng không thể không nhận ra. Là cô “em gái họ” nũng nịu đó của A Dương.
Việc phát hiện bọn họ đang làm chuyện đỏ mặt hồng tai thế này cũng không có gì bất ngờ. Có quỷ mới tin lời tà ma của gã ta rằng giữa hai người có mối quan hệ họ hàng.
Buổi sáng hôm gặp mặt trong rừng, ai ai cũng đều thấy những dấu đỏ mờ ám trên người cô gái này. Trai đơn gái chiếc ở chốn rừng sâu hoang vắng, xảy ra chuyện gì thì không cần đoán cũng biết. Có lẽ gã A Dương này vẫn còn chưa chơi chán nên mới tìm một lý do đem cô ả về trêu chọc vài ngày. Đàn ông mà, bọn họ cũng từng trải qua nên rất hiểu.
Đối mặt với ánh mắt hình viên đạn dưới đôi mày chau lại đầy phiền chán của A Dương, bọn họ giờ không biết thu dọn tàn cuộc thế nào, chỉ biết đứng đực ra đấy.
- Không có mắt sao? Cút ra ngoài!
Giọng A Dương cất lên tràn đầy đe dọa, bọn thuộc hạ không kịp nghĩ nhiều vội vàng đùn đẩy nhau vọt ra cửa, chỉ còn Cao Sơn vẫn đứng yên ở giữa phòng quan sát hoàn cảnh trên giường. Chăn màn tán loạn, quần áo của A Dương nằm lẫn lộn dưới đất cùng chiếc váy ngoài của cô gái, thậm chí nội y cũng cởi ra quăng vào một góc giường. Trước giường có một lọ nước hoa vỡ tan nát, chắc là bị A Dương ném rơi trong lúc bị quấy rối ban nãy.
Tình hình “đánh nhau” với có vẻ đã vào giai đoạn kịch liệt thì bị bọn họ cắt ngang, thế cho nên Anh Dương mới mất hứng mà tức giận như vậy.
Lướt một vòng xung quanh mà không phát hiện điều gì bất thường, Cao Sơn hạ tầm mắt nói với giọng dửng dưng.
- Thật sự xin lỗi vì làm phiền đến hai người lúc này. Tôi cũng là bất đắc dĩ phải làm vậy. Ông chủ đang tức giận vô cùng, ra lệnh bằng mọi giá phải tìm ra kẻ đột nhập vào nhà kề.
Vừa nói ông ta vừa quan sát nét mặt của A Dương, người lúc này đã ngồi dậy tựa vào thành giường với cô gái như gấu mèo treo trước người, đầu cô ấy vẫn kiên trì gác lên vai A Dương không chịu buông ra, lỗ tai hồng rực để cho người ta biết cô ấy đang rất xấu hổ.
Chiếc chăn lỏng lẻo tuột xuống để lộ tấm lưng thon mịn màng, khu vực gần vai có vài vết xước lớn nhỏ đang kết vảy. A Dương trừng mắt nhìn Cao Sơn rồi nhanh tay kéo chăn lên tận cổ của cô gái, che kín kẽ cho cả hai người, vừa làm vừa hỏi với vẻ không quan tâm lắm.
- Đột nhập nhà kề ư? Chỗ bẩn thỉu ấy thì có cái gì để tìm đến?
- Tôi cũng không rõ. Nhưng nghe bọn người bên dưới báo lại là kẻ đó đã trúng đạn. Còn nguyên nhân khiến ông chủ phát giận như thế... Đó là vì “Phòng Cuối” xong rồi!
A Dương khựng lại một lúc, có vẻ bắt đầu tò mò với chuyện này mà hỏi lại ông ta:
- “Xong” là sao?
- Cô ta dùng mảnh vỡ của chén sành ăn cơm để tự kết liễu mình rồi. Động mạch chủ ở cổ bị đứt, máu chảy tràn một góc phòng, mặc dù được phát hiện sớm nhưng cũng đành bó tay.
Kết liễu rồi! Cô ấy vậy mà tự tay kết thúc cuộc sống khổ sở đã kiên trì bấy lâu nay ư? Tại sao phải làm như vậy?
- Phụ nữ thật khó hiểu. Có điều cô ta đi rồi cũng tốt, sống cũng chẳng sung sướng gì thì chấm dứt cũng là một loại giải thoát.
A Dương nhìn thấy Cao Sơn nói những lời này với vẻ mặt lạnh tanh. Giả mèo khóc chuột thì ai không biết làm chứ? Cả cái căn cứ đều biết khi Phòng Cuối trốn chạy lần đầu tiên, ai là người đã mang cô ấy về rồi lập được công lớn mà bước lên một bậc dài trong hàng ngũ kẻ bề trên.
A Dương hừ khẽ rồi không bình luận gì thêm. Cao Sơn thấy hai người không có phản ứng gì thì cũng từ bỏ ý đồ, vội vàng xoay người ra ngoài để nhanh chóng đi tìm ở chỗ khác.
Người đã đi một lúc mà cô gái trên giường vẫn còn nằm trên vai A Dương không hề động đậy, chỉ có bả vai cô ấy đang run rẩy dữ dội. A Dương cảm thấy dường như có những giọt nước đang từ từ rơi trên làn da trần của mình, nóng bỏng đến mức giật mình.
Hơi thở Tiểu Dã đột nhiên nghẹn lại, cả người lạnh toát muốn đẩy A Dương ra. Đến rồi! Mình bị phát hiện rồi sao?
A Dương nắm lấy bàn tay đang chống vào ngực mình của cô gái để ngăn không cho cô quá kích động, sau đó mút một hơi thật mạnh rồi thở dài trả tự do cho đôi môi cô. Bờ môi mỏng vẫn còn ẩm ướt làm một động tác suỵt khẽ rồi cất giọng lười biếng.
- Có chuyện gì? Nói ở cửa đi. Tôi đang... không tiện lắm.
Cao Sơn chần chừ một lúc rồi cất giọng kiên quyết:
- Không được. Chúng tôi muốn vào gặp một chút. Lão đại có lệnh...
Choang!
Có tiếng vật gì đó đập mạnh vào cửa rồi rơi vỡ nát:
- Chú Quý lệnh cho ông nửa đêm xông vào nhà tôi lục soát? Hả?
A Dương gằn giọng hỏi lại, sự tức giận và lạnh lẽo trong giọng nói khiến thủ hạ đi cùng Cao Sơn cảm thấy ngần ngại, hắn giật giật áo Cao Sơn:
- Anh Hai, hay là... thôi đi?
Cao Sơn nhìn vẻ khiếp đảm trong mắt bọn người đi cùng, trong lòng lại càng giật mình. Vị thế bây giờ của thằng nhóc này quá lớn, nếu như một ngày nào đó có biến động, hẳn gã trai này sẽ trở thành đối tượng nguy hiểm còn hơn Quý Thành Chí. Không được, ông ta phải tận dụng cơ hội này kéo hắn xuống.
Nghĩ là làm, Cao Sơn không hỏi han gì nữa, giơ chân đạp bung cửa gỗ trước cặp mắt hốt hoảng của bọn thuộc hạ đi cùng.
Có tiếng một cô gái hét lên hốt hoảng, trước mặt bọn họ thủy tinh rơi vỡ, hương thơm hoa hồng xộc lên lan tràn khắp cả căn phòng. Bọn họ chỉ kịp nhìn thấy một cô gái quần áo xộc xệch đang cỡi trên người A Dương. Nghe tiếng thét của cô gái, người đàn ông nằm trên giường vơ vội chiếc chăn mỏng trùm lên cả hai người, sau đó kéo cô gái nằm sấp trên người mình. Mặt cô ấy úp xuống vai anh ta, bên cạnh mớ tóc lùng nhùng giờ chỉ còn khuôn mặt A Dương đang nhìn bọn họ với vẻ tức giận cực độ.
Động tác của A Dương dù nhanh nhưng cũng không thể che giấu được khuôn mặt cô gái, nhất là đối với Cao Sơn và hai gã tâm phúc từng đi chuyến đón họ mấy ngày trước thì lại càng không thể không nhận ra. Là cô “em gái họ” nũng nịu đó của A Dương.
Việc phát hiện bọn họ đang làm chuyện đỏ mặt hồng tai thế này cũng không có gì bất ngờ. Có quỷ mới tin lời tà ma của gã ta rằng giữa hai người có mối quan hệ họ hàng.
Buổi sáng hôm gặp mặt trong rừng, ai ai cũng đều thấy những dấu đỏ mờ ám trên người cô gái này. Trai đơn gái chiếc ở chốn rừng sâu hoang vắng, xảy ra chuyện gì thì không cần đoán cũng biết. Có lẽ gã A Dương này vẫn còn chưa chơi chán nên mới tìm một lý do đem cô ả về trêu chọc vài ngày. Đàn ông mà, bọn họ cũng từng trải qua nên rất hiểu.
Đối mặt với ánh mắt hình viên đạn dưới đôi mày chau lại đầy phiền chán của A Dương, bọn họ giờ không biết thu dọn tàn cuộc thế nào, chỉ biết đứng đực ra đấy.
- Không có mắt sao? Cút ra ngoài!
Giọng A Dương cất lên tràn đầy đe dọa, bọn thuộc hạ không kịp nghĩ nhiều vội vàng đùn đẩy nhau vọt ra cửa, chỉ còn Cao Sơn vẫn đứng yên ở giữa phòng quan sát hoàn cảnh trên giường. Chăn màn tán loạn, quần áo của A Dương nằm lẫn lộn dưới đất cùng chiếc váy ngoài của cô gái, thậm chí nội y cũng cởi ra quăng vào một góc giường. Trước giường có một lọ nước hoa vỡ tan nát, chắc là bị A Dương ném rơi trong lúc bị quấy rối ban nãy.
Tình hình “đánh nhau” với có vẻ đã vào giai đoạn kịch liệt thì bị bọn họ cắt ngang, thế cho nên Anh Dương mới mất hứng mà tức giận như vậy.
Lướt một vòng xung quanh mà không phát hiện điều gì bất thường, Cao Sơn hạ tầm mắt nói với giọng dửng dưng.
- Thật sự xin lỗi vì làm phiền đến hai người lúc này. Tôi cũng là bất đắc dĩ phải làm vậy. Ông chủ đang tức giận vô cùng, ra lệnh bằng mọi giá phải tìm ra kẻ đột nhập vào nhà kề.
Vừa nói ông ta vừa quan sát nét mặt của A Dương, người lúc này đã ngồi dậy tựa vào thành giường với cô gái như gấu mèo treo trước người, đầu cô ấy vẫn kiên trì gác lên vai A Dương không chịu buông ra, lỗ tai hồng rực để cho người ta biết cô ấy đang rất xấu hổ.
Chiếc chăn lỏng lẻo tuột xuống để lộ tấm lưng thon mịn màng, khu vực gần vai có vài vết xước lớn nhỏ đang kết vảy. A Dương trừng mắt nhìn Cao Sơn rồi nhanh tay kéo chăn lên tận cổ của cô gái, che kín kẽ cho cả hai người, vừa làm vừa hỏi với vẻ không quan tâm lắm.
- Đột nhập nhà kề ư? Chỗ bẩn thỉu ấy thì có cái gì để tìm đến?
- Tôi cũng không rõ. Nhưng nghe bọn người bên dưới báo lại là kẻ đó đã trúng đạn. Còn nguyên nhân khiến ông chủ phát giận như thế... Đó là vì “Phòng Cuối” xong rồi!
A Dương khựng lại một lúc, có vẻ bắt đầu tò mò với chuyện này mà hỏi lại ông ta:
- “Xong” là sao?
- Cô ta dùng mảnh vỡ của chén sành ăn cơm để tự kết liễu mình rồi. Động mạch chủ ở cổ bị đứt, máu chảy tràn một góc phòng, mặc dù được phát hiện sớm nhưng cũng đành bó tay.
Kết liễu rồi! Cô ấy vậy mà tự tay kết thúc cuộc sống khổ sở đã kiên trì bấy lâu nay ư? Tại sao phải làm như vậy?
- Phụ nữ thật khó hiểu. Có điều cô ta đi rồi cũng tốt, sống cũng chẳng sung sướng gì thì chấm dứt cũng là một loại giải thoát.
A Dương nhìn thấy Cao Sơn nói những lời này với vẻ mặt lạnh tanh. Giả mèo khóc chuột thì ai không biết làm chứ? Cả cái căn cứ đều biết khi Phòng Cuối trốn chạy lần đầu tiên, ai là người đã mang cô ấy về rồi lập được công lớn mà bước lên một bậc dài trong hàng ngũ kẻ bề trên.
A Dương hừ khẽ rồi không bình luận gì thêm. Cao Sơn thấy hai người không có phản ứng gì thì cũng từ bỏ ý đồ, vội vàng xoay người ra ngoài để nhanh chóng đi tìm ở chỗ khác.
Người đã đi một lúc mà cô gái trên giường vẫn còn nằm trên vai A Dương không hề động đậy, chỉ có bả vai cô ấy đang run rẩy dữ dội. A Dương cảm thấy dường như có những giọt nước đang từ từ rơi trên làn da trần của mình, nóng bỏng đến mức giật mình.
Danh sách chương