Sự thật chứng minh cô đã lo lắng thừa thãi. Cô gái có tên Tiếu Nhiên này đích thị là phiên bản nữ của bạn trai cô ấy, có điều đối tượng bị bám dính chuyển từ A Dương thành Tiểu Dã mà thôi.
Sau màn chào hỏi nóng bỏng và đầy ngại ngùng nơi cửa, Tiểu Dã được Mộc dẫn vào một căn phòng ngủ nho nhỏ ở một góc nhà, Tiếu Nhiên liền vứt bạn trai sang một bên rồi bám lấy cô mải miết.
Cô gái vui vẻ ngồi đong đưa hai chân trên giường nhìn Tiểu Dã sắp xếp lại số đồ đạc ít ỏi của mình trong ba lô, đột nhiên nghiêng đầu suy nghĩ rồi chạy nhanh ra ngoài. Năm phút sau, Tiếu Nhiên với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi dùng vai đẩy cửa phòng cô, bởi vì hai tay cô gái đang ôm một đống đồ đạc: Quần jean, áo thun, váy vóc các loại, có cả nội y còn nguyên tem nhãn.
- Chị, em còn rất nhiều đồ chưa dùng qua. Nếu như chị không chê thì cứ nhận lấy dùng tạm nhé!
Tiểu Dã muốn mở miệng từ chối, nhưng nhìn nụ cười hồn nhiên chân thành trên mặt cô cùng đôi mắt sáng đầy vẻ chờ mong thì bỗng nhiên chần chừ. Hơn nữa, lúc nhìn thấy bộ đồ rách rưới thê thảm mình đang mặc mà cô lại chỉ có hai bộ dính da, Tiểu Dã cảm thấy biết ơn nhiều hơn ngại ngùng. Vì vậy cô nhận lấy số đồ kia, nhỏ giọng cảm ơn.
- Chị, em còn mỹ phẩm, đồ dưỡng da các kiểu, để em...
- Không, không cần đâu. Thật đấy! Bình thường chị cũng không cần nhiều mấy thứ đó. Vả lại mặt chị đang vằn vện thế này, không thích hợp sử dụng mỹ phẩm.
Tiếu Nhiên lúc này “à” lên, cô gái quên mất việc mặt Tiểu Dã có nhiều vết xước đang kết vảy, sự hưng phấn vì có người bầu bạn khiến cô vui vẻ đến quên trời quên đất, trong nhất thời không chú ý nhiều đến thế. Cô đặt số đồ vệ sinh cơ bản của phụ nữ lên giường rồi rời phòng với vẻ bịn rịn.
- Vậy chị tắm rửa rồi nghỉ ngơi nhé. Em ở phòng chính giữa, nếu chị có cần gì thì cứ bảo với em.
Tiểu Dã lại gật đầu cảm ơn, nhìn bóng dáng thướt tha của cô biến mất sau cánh cửa, trong lòng đột nhiên nhớ cô bạn thân của mình da diết.
Đã gần một năm cô xuôi ngược cho đề tài tốt nghiệp của mình mà không thể quay về thành phố C thăm cô ấy. Hai hôm trước chuyến đi bão táp này, cô nhận được tin cô ấy bảo sẽ kết hôn theo yêu cầu của gia đình. Có trời mới biết được lũ người với danh nghĩa “gia đình” ấy sẽ tìm cho cô ấy mối nhân duyên bết bát đến cỡ nào!
Vậy là mối tình đơn phương dài đằng đẵng của cô ấy sắp kết thúc ư? Cô nên chúc mừng hay là chia buồn với cô ấy đây?
Mang theo tâm sự trĩu nặng, Tiểu Dã chìm vào giấc ngủ không an ổn, trong cơn mơ dường như cô đã khóc.
Buổi sáng khi cô tỉnh dậy ra ngoài đã thấy A Dương đang ngồi dưới tán cây bên ngoài sân đợi mình. Ngoài gian nhà gỗ bốn phòng ba người đang ở, Mộc còn có một ngôi nhà kính trồng đủ loại thực vật và hoa cỏ kỳ lạ. Điều này thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ Tiếu Nhiên, mới sáng sớm đã nghe tiếng cô tíu tít trong đó. Bên cạnh nhà có một dòng suối nhân tạo nho nhỏ nhưng nước chảy băng băng, phía cuối nguồn đặt một hệ thống guồng quay phức tạp, hẳn là để cung cấp năng lượng cho nhà kính kia.
Là chủ nhân của niềm yêu thích đó, Mộc có vẻ thỏa mãn tựa ngay cửa ra vào nhìn cô gái đang tung tăng bên trong. Nụ cười chưa nở trọn vẹn đã thấy cậu ta hốt hoảng nhào vào trong:
- Này, Nhiên! Đừng có đụng vào đó. Nó là cây ăn thịt...
Tiếng hét vang dội của cô gái kèm theo tràng cười nắc nẻ của thiếu niên khiến một góc sân trở nên ồn ã lạ thường. Tiểu Dã nhìn A Dương nhắm mắt tựa vào gốc cây, khuôn mặt với những đường nét góc cạnh giờ trở nên mềm mại, tuấn tú đến mức khiến cô ngây ra.
A Dương mở mắt, đúng lúc bắt được khoảnh khắc ngây ngô ấy của cô. Khóe miệng kéo lên một đường cong vui vẻ, cậu cúi xuống không nhìn cô rồi bước ra phía ngoài cổng nhà.
- Đi thôi. Tôi đưa em đi tìm người.
Tiểu Dã bước theo chân A Dương đi trên con đường còn đẫm sương sớm, bàn chân mang dép lê giẫm lên đám cỏ xanh ướt rượt, cái lạnh tê tê truyền đến khiến cô rùng mình thích thú.
- Nếu em thích gặp lại mấy người bạn không chân đáng yêu thì cứ tiếp tục đi vào đám cỏ ấy đi. Đám trơn tuột ấy thích nhất là phơi sương, lỡ gặp con nào thích ngủ nướng giống em...
Tiểu Dã giật thót mình vội nhảy ra khỏi đám cỏ, đến lúc nhìn thấy nụ cười lấp ló dưới mũ che đầu của A Dương, cô mới nhận ra có lẽ mình đã bị trêu đùa.
Xem đi. Thảo nào mà anh ta có thể làm bạn với cậu chàng tên Mộc kia, thật sự là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, cả hai đều lấy việc trêu chọc con gái làm thú vui mà thôi.
Tiểu Dã hậm hực không thèm nói chuyện với cậu, A Dương cũng không thấy buồn, cứ nhởn nhơ bước đi phía trước. Nghe tiếng chân nhẹ nhàng bước phía sau, ngẩng khuôn mặt lên hít thở khí trời trong mát cùng những tia nắng ấm áp đầu ngày, đột nhiên cậu nghĩ đến cảm giác những ngày xa xôi vẫn hay dắt thú cưng đi dạo buổi sáng. A Dương không kềm được bật cười.
Tiểu Dã còn đang tức tối bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười trầm đục ấy, không rõ lý do vì sao anh ta lại thấy vui vẻ như thế, nhịn không được lầm bầm:
- Thần kinh!
Thế nhưng cô không hề biết, trên khuôn mặt của mình lúc này có bao nhiêu là thanh thản cùng vui vẻ.
Sau gần một giờ đi đường, A Dương mang cô đến khu vực đầu bản Sóc Đầu. Ngoắc tay gọi một đứa trẻ chừng bảy tám tuổi đang cởi trần chăn đàn dê bên cạnh gốc cây to, A Dương hỏi nó bằng thứ ngôn ngữ Tiểu Dã không hiểu, chắc là tiếng của người dân tộc bản địa.
Tiểu Dã nhìn thấy đứa nhỏ lắc đầu liên tục, sau cùng nó nhận lấy thanh kẹo ngọt từ tay A Dương rồi quay trở lại công việc cai quản đám quân lính của mình. Chờ khi A Dương trở lại, cô thật sự nhận được một tin tức không vui: Đoàn thực địa của cô vẫn chưa đến bản Sóc Đầu.
Tiểu Dã thấy lo lắng vô cùng, cô hỏi A Dương có biện pháp gì có thể liên lạc ra bên ngoài không. A Dương bảo rằng vùng này không có sóng điện thoại, mọi thông tin liên lạc đều phải truyền miệng hoặc dùng bộ đàm.
- Tôi đã dặn cậu nhóc đó rồi, khi nào có người như chúng ta miêu tả đến đây, nó sẽ gửi tin nhắn đến chỗ của tôi. Đừng lo lắng, biết đâu bọn họ chưa kịp vượt suối lúc đó và đã quay ngược trở về rồi. Đợi khi tôi bớt việc sẽ đưa em quay lại thành phố.
Người thì không tìm được, bản thân lại bơ vơ không nơi để đi, Tiểu Dã không còn cách nào khác là chấp nhận số phận, để mặc cho A Dương sắp xếp. Có thế nào cô cũng không ngờ được, những ngày sóng gió và đau đớn nhất cuộc đời mình bắt đầu từ chính ngày hôm nay.
Sau màn chào hỏi nóng bỏng và đầy ngại ngùng nơi cửa, Tiểu Dã được Mộc dẫn vào một căn phòng ngủ nho nhỏ ở một góc nhà, Tiếu Nhiên liền vứt bạn trai sang một bên rồi bám lấy cô mải miết.
Cô gái vui vẻ ngồi đong đưa hai chân trên giường nhìn Tiểu Dã sắp xếp lại số đồ đạc ít ỏi của mình trong ba lô, đột nhiên nghiêng đầu suy nghĩ rồi chạy nhanh ra ngoài. Năm phút sau, Tiếu Nhiên với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi dùng vai đẩy cửa phòng cô, bởi vì hai tay cô gái đang ôm một đống đồ đạc: Quần jean, áo thun, váy vóc các loại, có cả nội y còn nguyên tem nhãn.
- Chị, em còn rất nhiều đồ chưa dùng qua. Nếu như chị không chê thì cứ nhận lấy dùng tạm nhé!
Tiểu Dã muốn mở miệng từ chối, nhưng nhìn nụ cười hồn nhiên chân thành trên mặt cô cùng đôi mắt sáng đầy vẻ chờ mong thì bỗng nhiên chần chừ. Hơn nữa, lúc nhìn thấy bộ đồ rách rưới thê thảm mình đang mặc mà cô lại chỉ có hai bộ dính da, Tiểu Dã cảm thấy biết ơn nhiều hơn ngại ngùng. Vì vậy cô nhận lấy số đồ kia, nhỏ giọng cảm ơn.
- Chị, em còn mỹ phẩm, đồ dưỡng da các kiểu, để em...
- Không, không cần đâu. Thật đấy! Bình thường chị cũng không cần nhiều mấy thứ đó. Vả lại mặt chị đang vằn vện thế này, không thích hợp sử dụng mỹ phẩm.
Tiếu Nhiên lúc này “à” lên, cô gái quên mất việc mặt Tiểu Dã có nhiều vết xước đang kết vảy, sự hưng phấn vì có người bầu bạn khiến cô vui vẻ đến quên trời quên đất, trong nhất thời không chú ý nhiều đến thế. Cô đặt số đồ vệ sinh cơ bản của phụ nữ lên giường rồi rời phòng với vẻ bịn rịn.
- Vậy chị tắm rửa rồi nghỉ ngơi nhé. Em ở phòng chính giữa, nếu chị có cần gì thì cứ bảo với em.
Tiểu Dã lại gật đầu cảm ơn, nhìn bóng dáng thướt tha của cô biến mất sau cánh cửa, trong lòng đột nhiên nhớ cô bạn thân của mình da diết.
Đã gần một năm cô xuôi ngược cho đề tài tốt nghiệp của mình mà không thể quay về thành phố C thăm cô ấy. Hai hôm trước chuyến đi bão táp này, cô nhận được tin cô ấy bảo sẽ kết hôn theo yêu cầu của gia đình. Có trời mới biết được lũ người với danh nghĩa “gia đình” ấy sẽ tìm cho cô ấy mối nhân duyên bết bát đến cỡ nào!
Vậy là mối tình đơn phương dài đằng đẵng của cô ấy sắp kết thúc ư? Cô nên chúc mừng hay là chia buồn với cô ấy đây?
Mang theo tâm sự trĩu nặng, Tiểu Dã chìm vào giấc ngủ không an ổn, trong cơn mơ dường như cô đã khóc.
Buổi sáng khi cô tỉnh dậy ra ngoài đã thấy A Dương đang ngồi dưới tán cây bên ngoài sân đợi mình. Ngoài gian nhà gỗ bốn phòng ba người đang ở, Mộc còn có một ngôi nhà kính trồng đủ loại thực vật và hoa cỏ kỳ lạ. Điều này thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ Tiếu Nhiên, mới sáng sớm đã nghe tiếng cô tíu tít trong đó. Bên cạnh nhà có một dòng suối nhân tạo nho nhỏ nhưng nước chảy băng băng, phía cuối nguồn đặt một hệ thống guồng quay phức tạp, hẳn là để cung cấp năng lượng cho nhà kính kia.
Là chủ nhân của niềm yêu thích đó, Mộc có vẻ thỏa mãn tựa ngay cửa ra vào nhìn cô gái đang tung tăng bên trong. Nụ cười chưa nở trọn vẹn đã thấy cậu ta hốt hoảng nhào vào trong:
- Này, Nhiên! Đừng có đụng vào đó. Nó là cây ăn thịt...
Tiếng hét vang dội của cô gái kèm theo tràng cười nắc nẻ của thiếu niên khiến một góc sân trở nên ồn ã lạ thường. Tiểu Dã nhìn A Dương nhắm mắt tựa vào gốc cây, khuôn mặt với những đường nét góc cạnh giờ trở nên mềm mại, tuấn tú đến mức khiến cô ngây ra.
A Dương mở mắt, đúng lúc bắt được khoảnh khắc ngây ngô ấy của cô. Khóe miệng kéo lên một đường cong vui vẻ, cậu cúi xuống không nhìn cô rồi bước ra phía ngoài cổng nhà.
- Đi thôi. Tôi đưa em đi tìm người.
Tiểu Dã bước theo chân A Dương đi trên con đường còn đẫm sương sớm, bàn chân mang dép lê giẫm lên đám cỏ xanh ướt rượt, cái lạnh tê tê truyền đến khiến cô rùng mình thích thú.
- Nếu em thích gặp lại mấy người bạn không chân đáng yêu thì cứ tiếp tục đi vào đám cỏ ấy đi. Đám trơn tuột ấy thích nhất là phơi sương, lỡ gặp con nào thích ngủ nướng giống em...
Tiểu Dã giật thót mình vội nhảy ra khỏi đám cỏ, đến lúc nhìn thấy nụ cười lấp ló dưới mũ che đầu của A Dương, cô mới nhận ra có lẽ mình đã bị trêu đùa.
Xem đi. Thảo nào mà anh ta có thể làm bạn với cậu chàng tên Mộc kia, thật sự là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, cả hai đều lấy việc trêu chọc con gái làm thú vui mà thôi.
Tiểu Dã hậm hực không thèm nói chuyện với cậu, A Dương cũng không thấy buồn, cứ nhởn nhơ bước đi phía trước. Nghe tiếng chân nhẹ nhàng bước phía sau, ngẩng khuôn mặt lên hít thở khí trời trong mát cùng những tia nắng ấm áp đầu ngày, đột nhiên cậu nghĩ đến cảm giác những ngày xa xôi vẫn hay dắt thú cưng đi dạo buổi sáng. A Dương không kềm được bật cười.
Tiểu Dã còn đang tức tối bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười trầm đục ấy, không rõ lý do vì sao anh ta lại thấy vui vẻ như thế, nhịn không được lầm bầm:
- Thần kinh!
Thế nhưng cô không hề biết, trên khuôn mặt của mình lúc này có bao nhiêu là thanh thản cùng vui vẻ.
Sau gần một giờ đi đường, A Dương mang cô đến khu vực đầu bản Sóc Đầu. Ngoắc tay gọi một đứa trẻ chừng bảy tám tuổi đang cởi trần chăn đàn dê bên cạnh gốc cây to, A Dương hỏi nó bằng thứ ngôn ngữ Tiểu Dã không hiểu, chắc là tiếng của người dân tộc bản địa.
Tiểu Dã nhìn thấy đứa nhỏ lắc đầu liên tục, sau cùng nó nhận lấy thanh kẹo ngọt từ tay A Dương rồi quay trở lại công việc cai quản đám quân lính của mình. Chờ khi A Dương trở lại, cô thật sự nhận được một tin tức không vui: Đoàn thực địa của cô vẫn chưa đến bản Sóc Đầu.
Tiểu Dã thấy lo lắng vô cùng, cô hỏi A Dương có biện pháp gì có thể liên lạc ra bên ngoài không. A Dương bảo rằng vùng này không có sóng điện thoại, mọi thông tin liên lạc đều phải truyền miệng hoặc dùng bộ đàm.
- Tôi đã dặn cậu nhóc đó rồi, khi nào có người như chúng ta miêu tả đến đây, nó sẽ gửi tin nhắn đến chỗ của tôi. Đừng lo lắng, biết đâu bọn họ chưa kịp vượt suối lúc đó và đã quay ngược trở về rồi. Đợi khi tôi bớt việc sẽ đưa em quay lại thành phố.
Người thì không tìm được, bản thân lại bơ vơ không nơi để đi, Tiểu Dã không còn cách nào khác là chấp nhận số phận, để mặc cho A Dương sắp xếp. Có thế nào cô cũng không ngờ được, những ngày sóng gió và đau đớn nhất cuộc đời mình bắt đầu từ chính ngày hôm nay.
Danh sách chương