Tiếng chim líu ríu trong vòm lá đánh thức Tiểu Dã từ trong giấc ngủ sâu. Cơm nước no say mà chỗ ngủ lại thoải mái khiến tinh thần cô thả lỏng rồi chìm vào giấc ngủ say không vướng bận gì. Không phải là cô không biết mình cần phải cảnh giác, nhưng nghĩ đến A Dương đang ở bên cạnh rồi nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh ta thì không hiểu sao cô lại trở nên yên tâm lạ thường.
Tiểu Dã âm thầm thở dài, chỉ mới mấy ngày lưu lạc giữa rừng sâu đã khiến cô bị mài mòn tính tự lập để trở nên ỷ lại vào một người chỉ mới tiếp xúc lần đầu. Chẳng biết nên mừng hay nên lo. Mừng vì cô phát hiện ít ra trong người mình vẫn tồn tại sự yếu đuối cần che chở của phái nữ, lo vì nếu cứ tiếp tục như thế này, chặng đường phía sau mình sẽ vẫn cứ phụ thuộc vào người đàn ông khó đoán kia. Thôi, tới đâu thì tính tới đó.
Có vẻ như hai người khác đã tỉnh lại từ lâu, trong lều im ắng, hiển nhiên cái đuôi nhỏ phiền phức đáng ghét kia đã bám theo A Dương ra ngoài rồi. Cô thu dọn đồ đạc rồi vén chiếc màn vải ra.
Ánh nắng sớm lấp lóa chiếu đến làm cô phải nheo mắt, bầu trời hôm nay trong xanh báo hiệu một ngày oi bức đã bắt đầu. Phóng tầm mắt quan sát bốn phía, Tiểu Dã nhìn thấy A Dương cùng bốn người phía Mộc đang đứng bàn bạc gì đó ở phía xa. So với động tác khoanh tay tựa trên một thân cây lười nhác của A Dương thì thái độ của Cao Sơn và hai gã còn lại khá căng thẳng. Cao Sơn nhìn về phía anh ta hỏi gì đó, A Dương chỉ nhún vai lắc đầu, nhìn khẩu hình thì là “Không biết!“.
Cậu Nhỏ của bọn họ ngồi trên tảng đá bên cạnh, đang dùng cành cây đuổi kiến với vẻ chán đời. Bọn kiến nhỏ đáng thương đang nhặt nhạnh vụn bánh rơi rớt từ bữa sáng của cậu ta, mới ì ạch lôi đi một đoạn đã bị cậu ta dùng chiếc que nhỏ chặn lại rồi vất về vạch xuất phát. Trò đùa vô vị ấy có lẽ đã diễn ra được một lúc lâu rồi, bởi vì Tiểu Dã thấy cậu ta vừa làm vừa ngáp dài uể oải.
Mộc cảm thấy tâm trạng mình đang không ổn, muốn tìm cái gì đó để phát tiết bực bội trong người. Mới sáng sớm cậu còn muốn ngủ, chưa thỏa thuê đã bị kẻ dưới đánh thức bảo rằng có chuyện quan trọng cần báo lên. Thiếu niên đang muốn nổi xung thì bị A Dương ngoắc lại rồi kéo ra khỏi lều.
Chuyện Cao Sơn muốn báo gấp liên quan đến mạng người. Sáng nay có một gã đàn em của hắn ta đi làm nhiệm vụ từ bên ngoài trở về, ngang qua suối tràn đã phát hiện một bộ thi thể. Cái xác đã bắt đầu phân hủy, nhưng từ quần áo và nhân dạng bên ngoài thì gã nhận ra đó là người quen. Đó là Sói Xám, một trong nhưng thuộc hạ tin cậy của lão đại, hiện tại hắn ta đang quản lý việc buôn bán hàng hóa ở phía Tây Nam nên rất ít khi trở về. Lúc này không phải là thời điểm mà quản lý ở khắp nơi trở về căn cứ để báo cáo công việc, không hiểu có việc gì gấp gáp mà hắn lại trở về để rốt cuộc phơi thây chốn rừng hoang?
Mặc dù A Dương đã trả lời nghi vấn nhưng dường như Cao Sơn chưa có ý định từ bỏ. Hắn vừa liếc thấy Tiểu Dã vén mành bước ra thì đã xộc ngay tới chặn đường cô, khuôn mặt bị vải rằn ri che kín chỉ để lộ ra một đôi mắt toát lên vẻ xảo quyệt và đầy uy hiếp:
- Cô gái, lúc cô và anh Dương của cô đi qua suối tràn có gặp chuyện gì không?
Tiểu Dã bị hỏi đột ngột đến mức sửng sốt, chỉ biết chôn chân tại chỗ nhưng sau đó lại hiểu Cao Sơn muốn gì rất nhanh. Đây là muốn tranh thủ khi cô và A Dương chưa kịp bàn bạc đã đánh đòn phủ đầu, nhằm tìm hiểu chuyện đã xảy ra bên bờ suối hai hôm trước chứ gì?
Cô tỏ vẻ rối rắm, trợn mắt suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời:
- Có!
Cao Sơn nghe thế thì cũng thấy giật mình, hơi thở bắt đầu gấp gáp. Từ đằng xa thân hình A Dương lại không nhúc nhích, chỉ nhướng mắt lặng lẽ nhìn cô. Cái đuôi nhỏ của anh ta thì không kềm chế được liền nhảy vội xuống khỏi tảng đá đến bên cạnh Cao Sơn:
- Chuyện gì?
Hai người cùng hỏi, cảm giác uy hiếp rõ mồn một.
Giọng Cao Sơn trở nên nôn nóng, dường như hắn muốn nhanh chóng nắm lấy gì đó để hạ bệ A Dương, nếu như chuyện này có chút xíu liên quan nào đến hai người bọn họ thì đây tuyệt đối là một cơ hội tốt không thể bỏ lỡ.
Thái độ của Cậu Nhỏ so với hắn ta lại càng thêm nóng nảy, thậm chí không thèm che giấu ý đồ cảnh cáo cô. Cậu ta sợ lỡ như thật sự xảy ra việc A Dương liên quan đến cái chết của Sói Xám lại bị cô lậu miệng truyền ra sẽ ảnh hưởng lớn đến ông anh kết nghĩa, vì vậy cả người căng như dây đàn. Tiểu Dã nhìn thấy cậu ta muốn bảo vệ A Dương như thế, trong nhất thời cảm giác chán ghét cậu nhóc đã giảm đi phân nửa. Cô hắng giọng, nhìn Cao Sơn trả lời rất thản nhiên, trong mắt muốn bao nhiêu nhiêu ngây thơ chân thật là có bấy nhiêu:
- Lúc anh Dương đưa tôi qua suối...
Cô vừa nói vừa kéo dài giọng liếc về phía A Dương. Bên kia A Dương cũng không kềm được dỏng tai nghe cô muốn nói gì, nhưng thái độ lại dửng dưng như thể người đang được đề cập đến không phải là mình vậy.
Tiêu Sơn và Mộc ngừng thở nghe cô nói tiếp:
- Vì bảo vệ tôi mà anh Dương bị cả gốc cây to lớn đập vào lưng, vết thương rất rộng, nhìn rất ghê.
Ánh sáng trong mắt vụt tắt, mặt Tiêu Sơn tối sầm lại, hai nắm đấm siết chặt. Cậu Nhỏ lại thở phào nhẹ nhõm, quay đi rồi lầm bầm:
- Có như vậy mà cũng giả thần giả quỷ, úp úp mở mở. Đồ con gái phiền phức!
Nói xong mới nhớ ra cô vừa nói A Dương bị thương, vì vậy cậu ta bắt đầu quay về phía A Dương rồi bật chế độ quan tâm nhặng xị:
- Anh, anh bị thương nữa hả? Còn đau không? Đau chỗ nào? Anh....
Phía sau, A Dương tựa trên thân cây không động đậy, khuôn mặt che khuất dưới mũ trùm đầu, không ai nhìn thấy khóe miệng cậu đang cong lên vui vẻ. Cô gái ranh ma, biết đùa bỡn người ta đến thế này cơ đấy!
Lúc Tiểu Dã ngỡ như mình đã qua được một cửa này thì Cao Sơn đã bồi thêm một câu:
- Cô nói lúc hai người qua suối không phát hiện gì, nhưng tuyến đường này trùng với con đường phải đi qua vị trí án mạng xảy ra. Vậy thì tạm tính là các người đã qua suối trước khi Sói Xám mất mạng. Thế nhưng từ bờ suối đến đây chỉ mất hơn một ngày đường, vì sao hai người mất hơn hai ngày mới đến?
Tiểu Dã âm thầm thở dài, chỉ mới mấy ngày lưu lạc giữa rừng sâu đã khiến cô bị mài mòn tính tự lập để trở nên ỷ lại vào một người chỉ mới tiếp xúc lần đầu. Chẳng biết nên mừng hay nên lo. Mừng vì cô phát hiện ít ra trong người mình vẫn tồn tại sự yếu đuối cần che chở của phái nữ, lo vì nếu cứ tiếp tục như thế này, chặng đường phía sau mình sẽ vẫn cứ phụ thuộc vào người đàn ông khó đoán kia. Thôi, tới đâu thì tính tới đó.
Có vẻ như hai người khác đã tỉnh lại từ lâu, trong lều im ắng, hiển nhiên cái đuôi nhỏ phiền phức đáng ghét kia đã bám theo A Dương ra ngoài rồi. Cô thu dọn đồ đạc rồi vén chiếc màn vải ra.
Ánh nắng sớm lấp lóa chiếu đến làm cô phải nheo mắt, bầu trời hôm nay trong xanh báo hiệu một ngày oi bức đã bắt đầu. Phóng tầm mắt quan sát bốn phía, Tiểu Dã nhìn thấy A Dương cùng bốn người phía Mộc đang đứng bàn bạc gì đó ở phía xa. So với động tác khoanh tay tựa trên một thân cây lười nhác của A Dương thì thái độ của Cao Sơn và hai gã còn lại khá căng thẳng. Cao Sơn nhìn về phía anh ta hỏi gì đó, A Dương chỉ nhún vai lắc đầu, nhìn khẩu hình thì là “Không biết!“.
Cậu Nhỏ của bọn họ ngồi trên tảng đá bên cạnh, đang dùng cành cây đuổi kiến với vẻ chán đời. Bọn kiến nhỏ đáng thương đang nhặt nhạnh vụn bánh rơi rớt từ bữa sáng của cậu ta, mới ì ạch lôi đi một đoạn đã bị cậu ta dùng chiếc que nhỏ chặn lại rồi vất về vạch xuất phát. Trò đùa vô vị ấy có lẽ đã diễn ra được một lúc lâu rồi, bởi vì Tiểu Dã thấy cậu ta vừa làm vừa ngáp dài uể oải.
Mộc cảm thấy tâm trạng mình đang không ổn, muốn tìm cái gì đó để phát tiết bực bội trong người. Mới sáng sớm cậu còn muốn ngủ, chưa thỏa thuê đã bị kẻ dưới đánh thức bảo rằng có chuyện quan trọng cần báo lên. Thiếu niên đang muốn nổi xung thì bị A Dương ngoắc lại rồi kéo ra khỏi lều.
Chuyện Cao Sơn muốn báo gấp liên quan đến mạng người. Sáng nay có một gã đàn em của hắn ta đi làm nhiệm vụ từ bên ngoài trở về, ngang qua suối tràn đã phát hiện một bộ thi thể. Cái xác đã bắt đầu phân hủy, nhưng từ quần áo và nhân dạng bên ngoài thì gã nhận ra đó là người quen. Đó là Sói Xám, một trong nhưng thuộc hạ tin cậy của lão đại, hiện tại hắn ta đang quản lý việc buôn bán hàng hóa ở phía Tây Nam nên rất ít khi trở về. Lúc này không phải là thời điểm mà quản lý ở khắp nơi trở về căn cứ để báo cáo công việc, không hiểu có việc gì gấp gáp mà hắn lại trở về để rốt cuộc phơi thây chốn rừng hoang?
Mặc dù A Dương đã trả lời nghi vấn nhưng dường như Cao Sơn chưa có ý định từ bỏ. Hắn vừa liếc thấy Tiểu Dã vén mành bước ra thì đã xộc ngay tới chặn đường cô, khuôn mặt bị vải rằn ri che kín chỉ để lộ ra một đôi mắt toát lên vẻ xảo quyệt và đầy uy hiếp:
- Cô gái, lúc cô và anh Dương của cô đi qua suối tràn có gặp chuyện gì không?
Tiểu Dã bị hỏi đột ngột đến mức sửng sốt, chỉ biết chôn chân tại chỗ nhưng sau đó lại hiểu Cao Sơn muốn gì rất nhanh. Đây là muốn tranh thủ khi cô và A Dương chưa kịp bàn bạc đã đánh đòn phủ đầu, nhằm tìm hiểu chuyện đã xảy ra bên bờ suối hai hôm trước chứ gì?
Cô tỏ vẻ rối rắm, trợn mắt suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời:
- Có!
Cao Sơn nghe thế thì cũng thấy giật mình, hơi thở bắt đầu gấp gáp. Từ đằng xa thân hình A Dương lại không nhúc nhích, chỉ nhướng mắt lặng lẽ nhìn cô. Cái đuôi nhỏ của anh ta thì không kềm chế được liền nhảy vội xuống khỏi tảng đá đến bên cạnh Cao Sơn:
- Chuyện gì?
Hai người cùng hỏi, cảm giác uy hiếp rõ mồn một.
Giọng Cao Sơn trở nên nôn nóng, dường như hắn muốn nhanh chóng nắm lấy gì đó để hạ bệ A Dương, nếu như chuyện này có chút xíu liên quan nào đến hai người bọn họ thì đây tuyệt đối là một cơ hội tốt không thể bỏ lỡ.
Thái độ của Cậu Nhỏ so với hắn ta lại càng thêm nóng nảy, thậm chí không thèm che giấu ý đồ cảnh cáo cô. Cậu ta sợ lỡ như thật sự xảy ra việc A Dương liên quan đến cái chết của Sói Xám lại bị cô lậu miệng truyền ra sẽ ảnh hưởng lớn đến ông anh kết nghĩa, vì vậy cả người căng như dây đàn. Tiểu Dã nhìn thấy cậu ta muốn bảo vệ A Dương như thế, trong nhất thời cảm giác chán ghét cậu nhóc đã giảm đi phân nửa. Cô hắng giọng, nhìn Cao Sơn trả lời rất thản nhiên, trong mắt muốn bao nhiêu nhiêu ngây thơ chân thật là có bấy nhiêu:
- Lúc anh Dương đưa tôi qua suối...
Cô vừa nói vừa kéo dài giọng liếc về phía A Dương. Bên kia A Dương cũng không kềm được dỏng tai nghe cô muốn nói gì, nhưng thái độ lại dửng dưng như thể người đang được đề cập đến không phải là mình vậy.
Tiêu Sơn và Mộc ngừng thở nghe cô nói tiếp:
- Vì bảo vệ tôi mà anh Dương bị cả gốc cây to lớn đập vào lưng, vết thương rất rộng, nhìn rất ghê.
Ánh sáng trong mắt vụt tắt, mặt Tiêu Sơn tối sầm lại, hai nắm đấm siết chặt. Cậu Nhỏ lại thở phào nhẹ nhõm, quay đi rồi lầm bầm:
- Có như vậy mà cũng giả thần giả quỷ, úp úp mở mở. Đồ con gái phiền phức!
Nói xong mới nhớ ra cô vừa nói A Dương bị thương, vì vậy cậu ta bắt đầu quay về phía A Dương rồi bật chế độ quan tâm nhặng xị:
- Anh, anh bị thương nữa hả? Còn đau không? Đau chỗ nào? Anh....
Phía sau, A Dương tựa trên thân cây không động đậy, khuôn mặt che khuất dưới mũ trùm đầu, không ai nhìn thấy khóe miệng cậu đang cong lên vui vẻ. Cô gái ranh ma, biết đùa bỡn người ta đến thế này cơ đấy!
Lúc Tiểu Dã ngỡ như mình đã qua được một cửa này thì Cao Sơn đã bồi thêm một câu:
- Cô nói lúc hai người qua suối không phát hiện gì, nhưng tuyến đường này trùng với con đường phải đi qua vị trí án mạng xảy ra. Vậy thì tạm tính là các người đã qua suối trước khi Sói Xám mất mạng. Thế nhưng từ bờ suối đến đây chỉ mất hơn một ngày đường, vì sao hai người mất hơn hai ngày mới đến?
Danh sách chương