- Sếp Tần, đừng kiêu ngạo như vậy! Chị đây chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.
Bốn chữ “gặp dịp thì chơi” như cái tát giáng thẳng vào mặt Tần Tranh. Anh im lặng nhìn cô với ánh mắt dần tối sầm lại, có chút cảm xúc không tên trong mắt anh vừa dập tắt.
- Chịu trách nhiệm gì chứ? Đây chỉ là chuyện nam nữ trưởng thành giải quyết nhu cầu thôi. Hôm qua nếu như không phải là anh thì cũng là người khác mà thôi.
Sở Nhiên cười lạnh lùng, nhặt chiếc váy dưới chân giường, bước vào rồi kéo khóa lên. Chết tiệt! Cô muốn mau chóng rời khỏi đây. Thế nhưng mắt cô quét hết mấy vòng trong phòng mà không tìm được phụ tùng kia, thân dưới mát lạnh khiến cô cảm thấy khó chịu xen lẫn ngại ngùng
Thấy anh vẫn im lặng nhìn mình chằm chằm, cô cười hỏi với giọng không mấy quan tâm:
- Sao hả? Chẳng lẽ sếp Tần muốn tôi chịu trách nhiệm? Cái đó thì không được rồi. Nhưng nếu anh muốn an ủi vật chất thì không phải không thể. Tuy tôi không giàu có gì nhưng chút ít tiền bạc cũng không sao. Suy cho cùng thì đi ra ngoài chơi bời sao có thể tiếc rẻ chút vật ngoài thân đâu?
Cô càng nói càng mất phân tấc, muốn chọc giận anh triệt để, tốt nhất là giận tới sập cửa mà đi rồi cả đời này không qua lại nữa.
Nhưng ngoài dự liệu của cô, anh vẫn ngồi đó không nói. Sức chịu đựng cũng thật sự đáng gờm ha!
Sở Nhiên cảm thấy đắc thắng, vẫn đang xoay người mang giày thì một chiếc điện thoại chìa đến trước mặt cô, giọng anh đã quay lại kiểu cà lơ phất phơ như cũ.
- Lưu lại số điện thoại của em đi, tôi sẽ gửi số tài khoản sau.
“Vô sỉ! Anh ta định biến bản thân thành trai bao thật luôn sao? Lại còn gửi số tài khoản.. “ Cô nghĩ thế nên xoay người định bước đi, bên tai liền vang lên tiếng chế nhạo của anh:
- Không phải là em chỉ biết nói cho sướng miệng đấy chứ?
Sở Nhiên không thể cãi, cũng không thể thừa nhận mình là nữ lưu manh, chỉ đành đọc hết dãy số một cách không tình nguyện.
- 0***520419
Tần Tranh không vội lưu danh bạ mà chọn dãy số kia bấm rồi nút gọi, nghe thấy tiếng chuông vang lên trong túi xách của cô mới ra vẻ hài lòng lưu vào máy.
- Anh túng thiếu đến mức này ư?
- Không. Chỉ là nếu đã bỏ công hầu hạ em sung sướng cả một đêm mà nhận lại sự vô ơn thì có được chút bù đắp về kinh tế cũng không tồi lắm.
Nói nửa chừng thì anh ghé sát tai cô thầm thì:
- Khi nào em cần đều có thể gọi, tôi không ngại kiếm thêm đâu.
- Vô liêm sỉ!
Sở Nhiên tức giận quay đi, trên tay bỗng dưng có thêm một chiếc áo khoác lỡ của đàn ông. Cô cảm thấyghét bỏ, đang định trả lại thì nghe Tần Tranh nói với giọng thản nhiên.
- Em muốn vứt cũng được, nhưng ít nhất cứ mặc về đến nhà hẵng vứt thùng rác. Có ghê tởm cách mấy thì vẫn tốt hơn là đi ra ngoài với bộ dạng trống trên trống dưới như vậy.
Sở Nhiên nhìn vùng cổ và bắp đùi đầy những vệt thâm tím của mình, lại nhìn tên đầu sỏ vẻ mặt vô can kia mà cảm thấy muốn nghiến răng. Thế là cô vươn tay đẩy mạnh anh sang một bên rồi bước ra đóng sầm cửa lại.
Tần Tranh sờ sờ chiếc mũi cao xém chút nữa bị cửa đập bẹp dí, cất giọng cười ha ha. Cô gái nhỏ vẫn đáng yêu như ngày nào. Tiếng giày cao gót giẫm trên sàn càng lúc càng xa, nụ cười trên mặt anh từ từ biến mất.
Thái độ của cô ấy quyết liệt như vậy, liệu còn cơ hội nào cho anh không?
Sếp Tần thở dài cúi xuống nhặt một mảnh vải ren màu đen kẹp giữa khe giường và tủ bàn, loay hoay mãi vẫn không biết phải xử lý thế nào đành nhét vào túi quần. Tình cảnh này quả thật có chút biến thái.
Cửa thang máy mở ra, nhân viên pha chế ngẩng đầu thấy người bước đến ngồi trước quầy thì nở nụ cười thân thiện:
- Anh Tranh, thế nào rồi?
Tần Tranh nhướng mày nhưng trầm ngâm không trả lời, lát sau mới xoay xoay chiếc bật lửa trên quầy rồi hỏi với vẻ không quan tâm:
- Tên nhóc tối qua xử lý như thế nào rồi?
- Ông chủ đã cho anh em nói chuyện tâm sự nhẹ một trận rồi. Từ nay về sau chắc nó cũng chừa, không dám giở mấy trò rác rưởi ấy nữa đâu.
Nói xong, cậu ta không nhịn được xì khinh bỉ:
- Lũ nhóc loi choi ấy chỉ được cái mồm, anh Khánh mới dọa có vài câu đã ướt một vũng trên sàn, báo hại em khuya hôm nay còn phải lau dọn cả buổi.
Tần Tranh day day trán, vẻ chán đời không muốn nhắc đến. Quán con lâu mới tới giờ mở cửa, cậu ta không chịu nổi tò mò bèn chồm qua bàn hỏi nhỏ:
- Tối qua có tuyệt không? Lần đầu tiên em thấy anh phá giới luôn á. Đó giờ bọn em vẫn tưởng...
- Tưởng gì?
- Tưởng, tưởng anh là chồng của ông chủ! Ha ha.
Vừa nói xong cả Tần Tranh cũng không nhịn được bật cười, lúc nhớ đến bộ dạng ẻo lả của Thiệu Húc Khanh lại thấy rùng mình, thấp giọng mắng:
- Vô vị!
- Nhưng mà anh à, lúc nãy em thấy cô ấy bước xuống đây mà lửa giận bừng bừng, trước lúc đi còn quan sát chỗ này mấy lần, còn liếc em nữa. Có khi nào cổ sắp dẫn người đến phá quán hông?
Tần Tranh liếc xéo cậu ta.
- Cậu làm ở đây bao lâu rồi mà sao nhát cáy như xưa vậy? Yên tâm đi, Mặc à. Cậu có sứt đầu mẻ trán gì thì anh sẽ bảo ông chủ cậu thanh toán tiền tai nạn lao động cho.
- Em chỉ nói chơi thôi. Chẳng lẽ thực sự chọc đúng ổ kiến lửa rồi? Tại anh hết, hôm qua em bảo đổi ly rượu khác cho cô ấy mà anh không chịu.
Tần Tranh nhướng mày nhìn chằm chằm cậu ta, hàm ý cảnh cáo rõ ràng:
- Hửm?
Lâm Mặc rất nhạy bén đổi giọng:
- Là em nói nhầm rồi. Em đâu có biết thằng nhóc kia bỏ thuốc vào lúc nào đâu nè.
Tần Tranh nheo mắt gật gù, ý khen cậu thông minh. Lúc anh sắp đi còn quay lại dặn dò:
- Nếu cô ấy quay lại đây muốn xem video theo dõi thì cứ việc cho cô ấy xem, dù sao cũng đâu phải cậu làm việc đó. Còn lại thì cái nào nên nói, cái nào không nên nói, cậu phải biết phân biệt, nhớ chưa?
Lâm Mặc gật đầu như giã tỏi, lại nghe anh dặn tiếp:
- Nếu như cô ấy lại đến đây một mình, các cậu nhớ để mắt trông chừng cô ấy giúp tôi. Chị dâu các cậu mà xảy ra chuyện gì thì tôi đánh gãy chân bọn cậu luôn.
- Ha ha, em nhớ mà, anh Tranh đi thong thả, đi thong thả.
Thái độ Lâm Mặc rất nhiệt tình nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ.
“Chị dâu gì chứ? Nhìn thái độ lúc nãy của chị hai kia, không đập anh chết tươi băm vằm từng mảnh thì đã may lắm rồi, ở đó mà chị với dâu!”
Cậu nhìn Tần Tranh bước đôi chân dài lên bục cửa, lại tinh mắt phát hiện trong túi quần anh có vật gì màu đen đang thò ra ngoài.
Chưa ăn heo cũng thấy qua heo chạy nhiều rồi, Lâm Mặc nhanh chóng nhận ra là đồ phụ tùng của các chị em, cậu nhịn không được khinh bỉ sếp Tần gấp đôi:
“Anh lợi dụng lúc người ta khó khăn còn chưa đủ, lại biến thái đến nỗi để người ta đi về trong tình trạng đó, đúng là thiếu đạo đức vô cùng đó.”
Sếp Tần bước ra vỉa hè, chưa kịp bước lên xe đã ách xì ba bốn cái. Hôm nay có nhiều người nhung anh quá ha!
Bốn chữ “gặp dịp thì chơi” như cái tát giáng thẳng vào mặt Tần Tranh. Anh im lặng nhìn cô với ánh mắt dần tối sầm lại, có chút cảm xúc không tên trong mắt anh vừa dập tắt.
- Chịu trách nhiệm gì chứ? Đây chỉ là chuyện nam nữ trưởng thành giải quyết nhu cầu thôi. Hôm qua nếu như không phải là anh thì cũng là người khác mà thôi.
Sở Nhiên cười lạnh lùng, nhặt chiếc váy dưới chân giường, bước vào rồi kéo khóa lên. Chết tiệt! Cô muốn mau chóng rời khỏi đây. Thế nhưng mắt cô quét hết mấy vòng trong phòng mà không tìm được phụ tùng kia, thân dưới mát lạnh khiến cô cảm thấy khó chịu xen lẫn ngại ngùng
Thấy anh vẫn im lặng nhìn mình chằm chằm, cô cười hỏi với giọng không mấy quan tâm:
- Sao hả? Chẳng lẽ sếp Tần muốn tôi chịu trách nhiệm? Cái đó thì không được rồi. Nhưng nếu anh muốn an ủi vật chất thì không phải không thể. Tuy tôi không giàu có gì nhưng chút ít tiền bạc cũng không sao. Suy cho cùng thì đi ra ngoài chơi bời sao có thể tiếc rẻ chút vật ngoài thân đâu?
Cô càng nói càng mất phân tấc, muốn chọc giận anh triệt để, tốt nhất là giận tới sập cửa mà đi rồi cả đời này không qua lại nữa.
Nhưng ngoài dự liệu của cô, anh vẫn ngồi đó không nói. Sức chịu đựng cũng thật sự đáng gờm ha!
Sở Nhiên cảm thấy đắc thắng, vẫn đang xoay người mang giày thì một chiếc điện thoại chìa đến trước mặt cô, giọng anh đã quay lại kiểu cà lơ phất phơ như cũ.
- Lưu lại số điện thoại của em đi, tôi sẽ gửi số tài khoản sau.
“Vô sỉ! Anh ta định biến bản thân thành trai bao thật luôn sao? Lại còn gửi số tài khoản.. “ Cô nghĩ thế nên xoay người định bước đi, bên tai liền vang lên tiếng chế nhạo của anh:
- Không phải là em chỉ biết nói cho sướng miệng đấy chứ?
Sở Nhiên không thể cãi, cũng không thể thừa nhận mình là nữ lưu manh, chỉ đành đọc hết dãy số một cách không tình nguyện.
- 0***520419
Tần Tranh không vội lưu danh bạ mà chọn dãy số kia bấm rồi nút gọi, nghe thấy tiếng chuông vang lên trong túi xách của cô mới ra vẻ hài lòng lưu vào máy.
- Anh túng thiếu đến mức này ư?
- Không. Chỉ là nếu đã bỏ công hầu hạ em sung sướng cả một đêm mà nhận lại sự vô ơn thì có được chút bù đắp về kinh tế cũng không tồi lắm.
Nói nửa chừng thì anh ghé sát tai cô thầm thì:
- Khi nào em cần đều có thể gọi, tôi không ngại kiếm thêm đâu.
- Vô liêm sỉ!
Sở Nhiên tức giận quay đi, trên tay bỗng dưng có thêm một chiếc áo khoác lỡ của đàn ông. Cô cảm thấyghét bỏ, đang định trả lại thì nghe Tần Tranh nói với giọng thản nhiên.
- Em muốn vứt cũng được, nhưng ít nhất cứ mặc về đến nhà hẵng vứt thùng rác. Có ghê tởm cách mấy thì vẫn tốt hơn là đi ra ngoài với bộ dạng trống trên trống dưới như vậy.
Sở Nhiên nhìn vùng cổ và bắp đùi đầy những vệt thâm tím của mình, lại nhìn tên đầu sỏ vẻ mặt vô can kia mà cảm thấy muốn nghiến răng. Thế là cô vươn tay đẩy mạnh anh sang một bên rồi bước ra đóng sầm cửa lại.
Tần Tranh sờ sờ chiếc mũi cao xém chút nữa bị cửa đập bẹp dí, cất giọng cười ha ha. Cô gái nhỏ vẫn đáng yêu như ngày nào. Tiếng giày cao gót giẫm trên sàn càng lúc càng xa, nụ cười trên mặt anh từ từ biến mất.
Thái độ của cô ấy quyết liệt như vậy, liệu còn cơ hội nào cho anh không?
Sếp Tần thở dài cúi xuống nhặt một mảnh vải ren màu đen kẹp giữa khe giường và tủ bàn, loay hoay mãi vẫn không biết phải xử lý thế nào đành nhét vào túi quần. Tình cảnh này quả thật có chút biến thái.
Cửa thang máy mở ra, nhân viên pha chế ngẩng đầu thấy người bước đến ngồi trước quầy thì nở nụ cười thân thiện:
- Anh Tranh, thế nào rồi?
Tần Tranh nhướng mày nhưng trầm ngâm không trả lời, lát sau mới xoay xoay chiếc bật lửa trên quầy rồi hỏi với vẻ không quan tâm:
- Tên nhóc tối qua xử lý như thế nào rồi?
- Ông chủ đã cho anh em nói chuyện tâm sự nhẹ một trận rồi. Từ nay về sau chắc nó cũng chừa, không dám giở mấy trò rác rưởi ấy nữa đâu.
Nói xong, cậu ta không nhịn được xì khinh bỉ:
- Lũ nhóc loi choi ấy chỉ được cái mồm, anh Khánh mới dọa có vài câu đã ướt một vũng trên sàn, báo hại em khuya hôm nay còn phải lau dọn cả buổi.
Tần Tranh day day trán, vẻ chán đời không muốn nhắc đến. Quán con lâu mới tới giờ mở cửa, cậu ta không chịu nổi tò mò bèn chồm qua bàn hỏi nhỏ:
- Tối qua có tuyệt không? Lần đầu tiên em thấy anh phá giới luôn á. Đó giờ bọn em vẫn tưởng...
- Tưởng gì?
- Tưởng, tưởng anh là chồng của ông chủ! Ha ha.
Vừa nói xong cả Tần Tranh cũng không nhịn được bật cười, lúc nhớ đến bộ dạng ẻo lả của Thiệu Húc Khanh lại thấy rùng mình, thấp giọng mắng:
- Vô vị!
- Nhưng mà anh à, lúc nãy em thấy cô ấy bước xuống đây mà lửa giận bừng bừng, trước lúc đi còn quan sát chỗ này mấy lần, còn liếc em nữa. Có khi nào cổ sắp dẫn người đến phá quán hông?
Tần Tranh liếc xéo cậu ta.
- Cậu làm ở đây bao lâu rồi mà sao nhát cáy như xưa vậy? Yên tâm đi, Mặc à. Cậu có sứt đầu mẻ trán gì thì anh sẽ bảo ông chủ cậu thanh toán tiền tai nạn lao động cho.
- Em chỉ nói chơi thôi. Chẳng lẽ thực sự chọc đúng ổ kiến lửa rồi? Tại anh hết, hôm qua em bảo đổi ly rượu khác cho cô ấy mà anh không chịu.
Tần Tranh nhướng mày nhìn chằm chằm cậu ta, hàm ý cảnh cáo rõ ràng:
- Hửm?
Lâm Mặc rất nhạy bén đổi giọng:
- Là em nói nhầm rồi. Em đâu có biết thằng nhóc kia bỏ thuốc vào lúc nào đâu nè.
Tần Tranh nheo mắt gật gù, ý khen cậu thông minh. Lúc anh sắp đi còn quay lại dặn dò:
- Nếu cô ấy quay lại đây muốn xem video theo dõi thì cứ việc cho cô ấy xem, dù sao cũng đâu phải cậu làm việc đó. Còn lại thì cái nào nên nói, cái nào không nên nói, cậu phải biết phân biệt, nhớ chưa?
Lâm Mặc gật đầu như giã tỏi, lại nghe anh dặn tiếp:
- Nếu như cô ấy lại đến đây một mình, các cậu nhớ để mắt trông chừng cô ấy giúp tôi. Chị dâu các cậu mà xảy ra chuyện gì thì tôi đánh gãy chân bọn cậu luôn.
- Ha ha, em nhớ mà, anh Tranh đi thong thả, đi thong thả.
Thái độ Lâm Mặc rất nhiệt tình nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ.
“Chị dâu gì chứ? Nhìn thái độ lúc nãy của chị hai kia, không đập anh chết tươi băm vằm từng mảnh thì đã may lắm rồi, ở đó mà chị với dâu!”
Cậu nhìn Tần Tranh bước đôi chân dài lên bục cửa, lại tinh mắt phát hiện trong túi quần anh có vật gì màu đen đang thò ra ngoài.
Chưa ăn heo cũng thấy qua heo chạy nhiều rồi, Lâm Mặc nhanh chóng nhận ra là đồ phụ tùng của các chị em, cậu nhịn không được khinh bỉ sếp Tần gấp đôi:
“Anh lợi dụng lúc người ta khó khăn còn chưa đủ, lại biến thái đến nỗi để người ta đi về trong tình trạng đó, đúng là thiếu đạo đức vô cùng đó.”
Sếp Tần bước ra vỉa hè, chưa kịp bước lên xe đã ách xì ba bốn cái. Hôm nay có nhiều người nhung anh quá ha!
Danh sách chương